Mặc dù chỉ là món cơm chiên trứng vô cùng bình thường, nhưng bởi vì Tạ Duẫn Ninh cũng coi như là có thời gian dài “công tác”, cho nên làm ra được rất nhanh.
Sau khi thành thạo làm xong, lại làm xong canh cho Tạ Diệc Đông — Dưới sự oán trách không ngừng của Tạ Diệc Đông, dưới uy lực của người nào đó, chi ra ba viên kẹo.
Cuối cùng cũng làm xong cơm trưa, bưng lên bàn.
“Cái này thì có cái gì mà ăn.” Tạ Diệc Đông không hài lòng nhìn món cơm chiên vô cùng bình thường đến nỗi không khiến cho người khác sinh ra cảm giác thèm ăn trước mắt, vẻ mặt chán ghét.
Tạ Duẫn Ninh giơ lên túi kẹo trên tay.
“…” Tạ Diệc Đông im lặng một chút, cầm lấy cái muỗng lên bắt đầu ăn cơm chiên bóng nhẫy. “Tôi là người bệnh đó, cậu cho tôi ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ như vậy sao, tôi sẽ bệnh càng thêm nghiêm trọng.”
Tạ Duẫn Ninh dở khóc dở cười — Có người bệnh như vậy sao? Rõ ràng thoạt nhìn đã sốt đến mơ hồ, vậy mà còn không hiểu được chính mình đã ngã bệnh…
Nhưng mà, lời y nói cũng có đạo lý, Tạ Duẫn Ninh suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không, em ra ngoài mua chút cháo về cho anh?” Hình như người bệnh thì phải ăn cháo mới hợp lý…
Tạ Diệc Đông ngẩng đầu: “Đi ra ngoài thì đừng vào lại nữa.” Hung hăng mà cảnh cáo, “Tôi không đùa đâu.”
Tạ Duẫn Ninh đen mặt — Tính cách như vậy có bao nhiêu thối nát a, lão nhân gia nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-y-co-hanh/2102176/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.