*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dường như trôi qua thật lâu, Hồng Tuyết mới thấy lông mi Cữu khẽ run, nhãn cầu bên dưới mí mắt xoay vài vòng, chậm rãi mở mắt ra. Đông Phương Cữu tỉnh lại, nhìn chằm chằm trần nhà, ánh mắt vẫn mê man, vẻ mặt vẫn ngây ngốc. Hồng Tuyết không sốt ruột gọi nàng, mà chỉ yên tĩnh chờ nàng tự hoàn hồn.
Một lúc lâu sau, trong đôi mắt Cữu mới khôi phục một chút thần thái, bắt đầu tụ lại một chút ánh sáng, nhẹ thở ra một hơi, xoay người ngồi dậy.
Đối mặt với Tây Môn Hồng Tuyết, Cữu nhìn mắt nàng ấy một chút, nhếch khóe môi:
- Hồng Tuyết.
Tầm mắt lướt qua Hồng Tuyết, rơi vào trên người Khổng Nhậm đứng ở xa hơn chút:
- Khổng Nhậm!
Khổng Nhậm hưng phấn gật đầu lia lịa, sắc mặt vui mừng.
Tiếp theo, Cữu lần lượt nhìn mỗi người trong phòng:
- Sư bá.
- Dĩ Trại.
- Vân Trung đại sư.
Lần lượt gọi từng cái tên, duy chỉ là, không có Sở Thiên Hi. Đến cả ánh mắt cũng chưa từng đặt trên người Thiên Hi, giống như trong phòng không có người đó tồn tại.
Thiên Hi như đóng đinh tại chỗ, không thể cử động.
Vân Chu Tử chờ đợi, thấy Thiên Hi mặt mày trắng bệch, lại nhìn về phía Đông Phương Cữu, nặng nề thở dài, mở miệng hỏi nàng:
- Có quên gì không?
- Ừ, đều nhớ rồi. Ta là Đông Phương Cữu!
Vẻ mặt Cữu cực kỳ bình tĩnh, không vui giận, tâm tình có vẻ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-xuat-dong-phuong/1506801/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.