Bước vào cánh cửa thứ ba của tòa nhà trúc, là ra tới tiểu viện trống trải, bức tường rào bốn phía trồng một số dược thảo, ở giữa sân có một cây đào đang nở rộ rực rỡ. Khi gió nhẹ nổi lên, cánh hoa tranh nhau rơi xuống, từng cánh từng cánh rơi vào trong bùn đất.
Lúc Thiên Hi rảo bước tiến vào cánh cửa trúc kia, đập vào mắt đầu tiên không phải là cây hoa đào lấp lánh ấy, mà là bên dưới cây hoa đào, một dáng người đã đi vào giấc mộng của mình hằng đêm, nhưng chưa bao giờ chạm tới được. Lão thụ trăm tuổi cành lá rậm rạp đan xen, trên một rễ cây thô chắc, một người quần áo thuần trắng ngồi bắt chéo chân, tóc dài tản ra, đang thì thầm với người trong lòng.
Thiên Hi chỉ thấy được một bên mặt của người kia, nhưng cũng đủ khiến Thiên Hi luống cuống tay chân, cả người không tự chủ mà run rẩy. Mười năm dây dưa, sinh ly tử biệt, đau thương đến nỗi ngay cả nước mắt cũng khô cạn. Một lòng yêu nàng, nhưng cũng bao lần tổn thương nàng, cuối cùng lại chẳng thể dằn nổi tình sâu như biển. Tình yêu, quê hương đất nước, rối rắm tiến thoái lưỡng nan, đến cuối cùng giữa lúc trở tay không kịp*, đã chôn vùi mạng sống của nàng, cũng vùi lấp đi một tia ôn nhu cuối cùng. Bao nhiêu tội nghiệt cùng với áy náy, thậm chí là ray rứt, cũng không có chỗ giải bày. Không phải không nhớ nhung, sao mà không nhớ thương cho được? Nhưng mà, một kẻ thương tích đầy mình thì làm sao có thể giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-xuat-dong-phuong/1506797/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.