Đông Phương Lâm Lang đang thêu bức tranh "Hàn Giang Độc Điếu Đồ" trên một tấm bình phong lớn thì Cữu vội vã tiến vào. Đến phía nam gian phòng, trên chiếc ghế gỗ đàn được lót đệm ngồi cùng với đệm lưng màu phẩm xanh có thêu hình mãng xà màu kim tiền, Cữu ngồi đó, nặng nề thở ra một hơi. Cung nữ dâng trà, Cữu bưng lên nhấp một ngụm, nhíu mày nói:
- Sao không phải trà thường uống?
- Bẩm Vạn Tuế, đây là cống phẩm mới, Nam Sơn Thuý.
- Trẫm uống không vừa miệng, cứ đổi lại cái cũ đi.
- Dạ.
Đông Phương Lâm Lang nghe nàng và cung nữ nói chuyện với nhau, cũng không mở miệng, vẫn chuyên tâm thêu thùa.
- Hoàng tỷ, Vương Thừa tướng khăng khăng muốn chọn phi cho ta, chuyện của ta mà sao ông ấy lại gấp gáp vậy?
Tay Lâm Lang run một cái, mũi kim đã lệch một chút.
- Vương Thừa tướng xem như cũng là trọng thần hai triều, hơn nữa Cữu nhi thật sự đã lớn rồi, luôn như vậy cũng không phải kế lâu dài, cũng làm người ta cười chê.
- Cười chê cái gì?
- Làm gì có Hoàng đế nào ngày ngày ngủ ở Ngự thư phòng?
Lâm Lang ngẩng đầu lên, cười nhạt một tiếng, nhưng không xuất phát từ nội tâm.
- Việc này... việc này thì sao chứ?
Cữu thấy Lâm Lang nhìn thẳng mình, theo thói quen cúi đầu, vết sẹo trên mặt luôn làm nàng cảm thấy thiếu tự tin, lúc nào cũng có động tác che giấu cực nhỏ.
- Không phải còn có chỗ Hoàng tỷ à, đâu phải lúc nào ta cũng đều ở Ngự thư phòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-xuat-dong-phuong/1506775/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.