Nam Thư phòng.
Sau khi tản triều Cữu đã ở chỗ này, đang phê duyệt mấy quyển tấu chương thật dài. Thật vất vả rút đầu ra, đặt bút xuống, xoay cần cổ đau nhức, thở phào một cái.
Nhân lúc Cữu nhàn rỗi, Tiểu Lộ Tử bên cạnh vội bưng một chén ô mai ướp lạnh mang tới, Cữu mới nhấp hai ngụm, đã nhìn thấy Khổng Nhậm đỉnh đạc tiến vào.
- Thỉnh an nhé?
Hô với Cữu một tiếng, rồi đặt mông ngồi lên cái ghế bên cạnh.
Cữu nuốt ngụm nước xuống, buông chén, dừng một chút, mới mở miệng:
- Sao bỗng nhiên qua đây?
- Thật vất vả mới dẹp yên đám đại thần nhao nhao ầm ĩ kia, rõ là mệt chết ta!
- Lại là chuyện gì làm bọn họ bất mãn với ngươi?
- Chuyện cải cách thi cử đấy. Ngươi xem, hiện giờ các đại nhân trên triều, trừ ta ra, trẻ nhất là năm mươi bảy tuổi. Hoàng thượng à, cứ tiếp tục thế này, không cần tới vài năm, lúc chúng ta thượng triều là có thể mở Thiên Tẩu yến* rồi!
(*) Thiên Tẩu yến: "tẩu" là cụ già; Tẩu yến là buổi yến tiệc dành cho các cụ già, vì bữa tiệc có số lượng đông đến cả ngàn cụ nên gọi là thiên tẩu yến.
Cữu biết hắn nói là tình hình thực tế, cho nên hỏi hắn:
- Vậy ngươi định sửa đổi thế nào?
- Đương nhiên là thay đổi phương pháp thi. Mấy người biết viết văn chương lải nhải không hẳn là có năng lực làm quan. Chúng ta phải chiêu nạp hiền tài rộng rãi, vật tẫn kỳ dụng (dùng cho đúng tác dụng)! Hơn nữa không bám vào một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-xuat-dong-phuong/1506770/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.