Sóc Ninh năm mười chín cuối xuân
Đông Khởi quốc
Tề Vương phủ
Tề Vương Đông Phương Thái bốn mươi tuổi đi tới đi lui bên ngoài thư phòng, gương mặt đầy vẻ lo lắng. Đêm qua Di Trắc phi lâm bồn, đã kêu gào ròng rã bốn canh giờ ở trong phòng. Toàn bộ trên dưới phủ đều sợ hãi, cung nữ nội thị đi ra đi vô, hối hả không ngừng, mà vẫn chưa nghe được tiếng khóc nỉ non to rõ.
Trong phòng sinh, bốn bà đỡ đầu đầy mồ hôi, run rẩy chiến đấu. Di Trắc phi trẻ tuổi tay nắm chăn gấm, miệng gắt gao cắn chặt tấm khăn ướt sũng, mồ hôi thấm ướt tóc dính đầy trán, đã không còn bao nhiêu sức kêu gào.
Vương phủ Đại Tổng quản Lâm Quang đợi ngoài cửa, mồ hôi lạnh thuận theo tóc mai chảy xuống cằm, rơi trên nền đất được lót đá xanh. Trong miệng, đã niệm cả trăm lần Phật hiệu.
Từ lúc sáng sớm đã có mây đen dày đặc, giờ khắc này càng thêm âm u, lờ mờ còn có sấm chớp ẩn hiện, khiến mỗi người vốn đã hoảng sợ càng thêm lo lắng. Một tia chớp xẹt qua, Lâm Tổng quản ngẩng đầu nhìn bầu trời một lát, chưa kịp cúi đầu, một tiếng sấm nổ, kèm theo tiếng khóc trẻ con truyền đến, lảnh lót vang dội.
Một người đợi ngoài cửa chậm rãi thở ra một hơi, trong chớp mắt lại rơi vào một nỗi lo khác. Lâm Tổng quản bước vài bước vào phòng, thuận tay đóng chặt cánh cửa.
Đông Phương Thái đứng ở cửa thư phòng, xa xa nhìn thấy Lâm Quang chạy thẳng tới với vẻ mặt u sầu, trong lòng nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-xuat-dong-phuong/1506754/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.