Vẫn đứng uể oải dưới một cội du già để tạm tránh ánhnắng nóng gay gắt của vầng dương lúc đang ngọ là một gã tiểu cái có niên kỷ chỉ độ mười bốn mười lăm.
Nhưng ngược lại với dáng vẻ bềngoài uể oải, đôi mắt gã kể từ lúc đứng tránh sức nắng nóng dưới cội dugià kỳ thực vẫn luôn nhìn và chờ đợi về phía một cánh cổng, chỉ cách đóđộ mươi mười lăm trượng trong nỗi niềm hy vọng khát khao.
Tuynhiên, riêng hôm nay, không xuất hiện từ phía cánh cổng được gã và mọingười biết đến qua tên gọi Kiều Phúc môn, phúc lạc cổng của Kiều gia.
Trái lại, lúc ngỡ đã thất vọng, chợt gã nghe thanh âm quen thuộc vang đến từ phía ngược lại:
- Hôm nay ta có việc phải ra ngoài, mãi đến lúc này mới tạm hoàn tất vàquay lại. Có phải Tiểu Hồng ngươi đang thất vọng? Vì nếu chẳng được tarộng tay bố thí thêm, như mọi ngày, thì việc độ nhật, ngày qua ngày,không chỉ của ngươi mà còn má má ngươi nữa sẽ rất khó khăn, đúng không?
Tiểu Hồng quay lại và vừa vui vừa ngượng lên tiếng giải thích với một nhân vật quả thật đang đi về phía gã:
- Là tổng quản của Kiều gia, Trang đại nhân đương nhiên luôn vất vả vớibiết bao trọng trách cần phải hoàn tất. Thế nên suốt mấy năm qua, đíchthực tiểu nhân và má má vẫn luôn cảm kích về nghĩa cử thật đại lượng của đại nhân, luôn đêm ngày thắp hương cầu cho đại nhân ngày càng thêm hồng phúc và cát tường.
Với phong thái ung dung đường bệ xứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuyet-bo/2077622/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.