Sau khi Tống Cư Hàn đã ngủ, Hà Cố nhẹ nhàng đi vào toilet, nhìn xuống bồn rửa mặt. Trong gương phản chiếu ra một khuôn mặt tái nhợt, mờ mịt, khóe mắt còn vương giọt lệ.
Khuôn mặt kia dần dần hợp lại với khuôn mặt thời niên thiếu, anh dường như có thể nhìn thấy vẻ mê muội cùng bất an trong quá khứ qua chiếc gương, bảy năm rồi, anh vốn cho rằng bản thân đã đi rất dài, rất xa, cuối cùng phát hiện chỉ là đi thành hình tròn xoay quanh một người.
Một người ngay cả câu tán tỉnh cũng không biết nói như anh lại khốn đốn vì tình cả đời, thật sự là châm chọc.
Anh thậm chí cảm thấy chính mình từng chết một lần.
Anh rửa mặt, cố gắng điều chỉnh tốt cảm xúc, sau đó đi ra ngoài.
Tống Hà cùng Vanessa đều chờ anh dưới lầu, hai người ngồi ở hai đầu sô pha, rõ ràng vươn cánh tay là có thể đụng tới đối phương, nhưng khoảng cách ấy trông có vẻ vô cùng xa vời.
Vợ chồng kết tóc se duyên, cũng chỉ thế mà thôi.
Thứ mỏng manh nhất, không có gì bảo đảm nhất trên thế giới này chính là tình cảm, hàng ngàn hàng vạn người từng đau đớn vì tình, nhưng vẫn có kẻ gan dạ không sợ chết, một lòng hướng về phía ấy.
Nghe thấy tiếng bước chân, hai người đồng thời ngẩng đầu, nhìn Hà Cố bước xuống.
Vanessa nhẹ giọng hỏi:"Nó ăn cơm chưa?"
Hà Cố Lắc đầu:" Đang ngủ, đợi cậu ấy tỉnh sẽ ăn."
Vanessa nhẹ nhàng thở ra, hai tay nắm vào nhau đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuy-kinh-nien/2198171/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.