Trong mơ màng, Hà Cố cảm giác thân thể không ngừng rung lắc, thậm chí ngày càng kịch liệt, đầu anh đập lên vật cứng, đau đớn kích thích khiến anh miễn cưỡng nâng mí mắt, thân thể lại chẳng thể động đậy nổi, đại não cũng tê dại cực độ, hình ảnh đập vào mắt anh phân tích nửa ngày mới xác định được là nóc xe, mà anh, hình như là bị kẹt ở ghế sau.
Anh bị bắt cóc rồi...
Ai bắt cóc anh? Tống Cư Hàn sao...
Không đúng...
Hà Cố cảm giác mí mắt nặng tựa ngàn cân, chậm rãi trĩu xuống.
Lại va chạm thêm một chút, anh thanh tỉnh hơn một phần, liều mạng muốn cảm nhận thân thể của mình, nhưng cơ thể anh cứ mềm nhũn, ngay cả đầu ngón tay cũng chẳng thể nhúc nhích.
Anh nghe được tiếng chửi bới truyền đến từ ghế lái, một người đang gọi điện thoại:"Mau tới giúp tao! Bị bám đuôi rồi! Không phải! Không phải cảnh sát! Thằng đó muốn ép tao dừng xe!
Trong lòng Hà Cố tràn ngập sợ hãi, biết rõ chính mình lâm vào nguy hiểm nhưng ngay cả mí mắt đều không mở ra nổi, loại cảm giác này quá bất lực, quả thực như con cá nằm trên thớt.
Vậy ai đang đâm xe? Tại sao không báo cảnh sát?
Xe đột nhiên rẽ gấp vào con đường khúc khuỷu, tốc độ hơi chậm, nhưng Hà Cố cảm thấy thân thể của chính mình lúc thì bị văng lên, chốc lại rơi xuống sàn, dạ dày anh quặn từng cơn, đầu bị đập mấy cái, nhưng ngay cả sức lực nôn ra đều không có.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuy-kinh-nien/2198167/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.