Trong sân yên tĩnh giống như lần trước hắn từng đến đây, không có một tia hơi người, lặng im không một tiếng động tựa như cùng thế giới bên ngoài không hề liên hệ. Ngoại trừ hoa cỏ đong đưa trong gió, còn có những loài hồ điệp kì dị phất phới bay lượn bên trong khóm hoa. Dường như hết thảy đều bất động. Lăng Lạc Viêm bước xuyên qua, hướng bên trong đi vào đến trước cửa thư trai. Theo như lời Long Phạm quả nhiên thực dễ dàng mở ra đại môn thư trai. Hắn bước vào bên trong, không biết từ nơi nào Miểu Lan xuất hiện hướng tới hắn nhào ra. “Tông chủ!” Miểu Lan thần tình vui sướng, không nghĩ tới chưa bao lâu tông chủ đã nhớ đến Miểu Lan lại đi thư trai tìm hắn, so với người kia mấy chục năm đều không bước vào một bước, tế ti đại nhân làm cho hắn mau chán muốn chết, trước mắt tông chủ thật sự là cứu tinh của hắn. Lăng Lạc Viêm nhìn Miểu Lan bộ dáng đã trưởng thành nhưng tâm tính lại như đứa nhỏ đang nhảy vào nủng nịu ôm ấp, một tay xoa bím tóc đỏ của hắn, đem hắn từ trong lòng ngực kéo ra “Miểu Lan ở đây cảm thấy không thú vị? Hay là tông chủ tìm việc gì đó cho ngươi làm?” Theo động tác của Lăng Lạc Viêm dắt hắn ly khai, Miểu Lan bay lên giữa không trung. Vẫn chưa quen Lăng Lạc Viêm tươi cười, nhìn thấy như thế lại sửng sốt một lát mới vui mừng nhảy lên giá sách, “Không biết tông chủ lúc này muốn tìm cái gì?” “Liệt Diễm tộc,” Lăng Lạc Viêm nhìn lên giá sách đồ sộ, lại ngẩng đầu đối với Miểu Lan tiếp tục nói, “Liệt Diễm tộc cùng tộc ta, mỗi trăm năm lại có chi ước tụ họp, ngươi cũng biết?” Trăm năm chi ước….Miểu Lan ngừng động tác lắc lư hai chân trên giá sách, tựa hồ có cái gì đó từng phát sinh, chính là kỳ quái hắn cư nhiên nghĩ không ra. Hắn ở đây đã bao lâu, gần trăm năm? Hay là đã qua mấy trăm năm? Trong đầu tựa hồ có cái gì chợt lóe qua, nhanh đến mức hắn không kịp bắt giữ liền tiêu tán. Miểu Lan ngồi trên giá sách ngẩn người ngơ ngác, Lăng Lạc Viêm thấy hắn bởi vì câu hỏi này mà lâm vào trầm tư, trên mặt xem ra là một mảnh mê mang, vẻ mặt cũng có thay đổi vi diệu, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Đem nghi hoặc trong lòng giấu xuống, dường như không có việc gì tùy ý lấy ra một quyển thư sách phía trên, hắn mở miệng hỏi, “Về tư liệu của Liệt Diễm tộc, ngươi cũng biết ở nơi nào?” Hắn nhắc tới trăm năm chi ước, Miểu Lan liền có phản ứng kỳ quái như vậy, phải biết rằng đầu đuôi ngọn nguồn tựa hồ chỉ có thể đi tìm một người, lát sau trở về nên hỏi lại Long Phạm vì sao hắn dưỡng thư linh ở thư trai, lại vì điều gì khi nhắc tới trăm năm chi ước lại phản ứng khác thường như thế. Trên giá sách Miểu Lan lấy lại tinh thần, tựa hồ mới vừa rồi ngẩn người không phải là hắn, cũng như suy nghĩ bị hút ra trong nháy mắt trở về bình thường. Vẻ mặt kia lại là bộ dáng vui mừng vô tư, bay lên trên giá sách nói: “Tông chủ chờ, Miểu Lan sẽ giúp ngươi mang đến” Bê đến mấy quyển sách không quá dày giao đến tay Lăng Lạc Viêm. Miểu Lan xem ra cũng không có gì cổ quái, giống như vẻ mặt mê mang mơ hồ mới vừa rồi chưa từng xuất hiện, cứ nhắc đi nhắc lại Lăng Lạc Viêm nên từ từ chậm rãi duyệt xem, tựa như lúc trước, ngồi ở trên cao cùng Lăng Lạc Viêm không hề mở miệng. Lăng Lạc Viêm lật xem ghi chép trong tư liệu, cùng với những gì hắn biết lúc trước cũng không chi tiết là bao. Liệt Diễm tộc vốn là người của Xích Diêm tộc, vì một nguyên nhân mà tách ra, dường như khoảng chừng trăm năm trước trong tộc phát sinh một sự tình, sau việc này trong tộc phân ra thành hai phái. Mỗi bên phụng một chủ, định hạ trăm năm ước hẹn một lần tụ họp để giải quyết việc này, coi như là cấp cho tương lai lại hòa thuận thành một nhà. Nhưng theo năm tháng trôi qua, sự kiện kia vẫn chưa được giải quyết. Ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, hai tộc trong lúc đó tuy là đồng nguyên lại như nước với lửa…..(đồng nguyên = cùng một gốc mà ra) Lật mấy quyển sách xem duyệt, Lăng Lạc Viêm cũng chỉ có thể tìm được bấy nhiêu chuyện như thế, trong đó chưa từng ghi chép nguyên nhân tách ra mấy trăm năm trước đến tột cùng là vì chuyện gì, cũng không nói đến trăm năm tụ họp rốt cuộc là muốn làm cái gì. Là thương lượng việc này hay là theo lực lượng so chiêu cao thấp. Hết thảy về Liệt Diễm tộc tựa như bị xóa đi hoặc là kiêng kị gì đó, chưa từng có tư liệu ghi chép kể lại. “Đặt trở lại đi,” Cầm thư sách trong tay giao cho Miểu Lan, Lăng Lạc Viêm dưới đáy lòng thở dài. Nguyên vốn muốn cởi đi nghi hoặc trong đáy lòng, không nghĩ tới nghi hoặc lại càng nhiều, chẳng lẽ tất cả này đó đều phải đi truy vấn Long Phạm mới có thể biết được sao? Nhưng Long Phạm rõ ràng biết hắn đến đây là vì sao, lại chưa từng nhắc đến những chuyện đó, xem ra cũng không muốn hắn biết quá sớm. “Tông chủ thật là phải đi?” Từ trên giá sách rơi xuống, Miểu Lan cùng mới vừa rồi cũng không bất đồng, vẫn là thần sắc lưu luyến không rời. Lăng Lạc Viêm ngắm nhìn bím tóc màu đỏ buông xuống bên vai hắn, gật gật đầu, “Lần tới lại đến tìm ngươi, hôm nay bản tông chủ còn có việc khác.” Không biết có phải hắn ảo giác, màu tóc Miểu Lan so với lúc trước nhìn thấy, bây giờ lại nhạt đi một ít. “Tông chủ còn có chuyện gì?” “Phương pháp sử dụng linh lực còn cần phải luyện tập, Miểu Lan chẳng lẽ quên bản tông chủ lần trước tới đây là vì chuyện gì?” Hắn tuy đã có thể khống chế linh lực nhưng vẫn phải dựa vào Dạ Dực cắn nuốt linh phách để duy trì, mà Dạ Dực từ cấm kỵ giới ra đến đây chưa từng cắn nuốt sinh linh nào, đã nhiều ngày có chút bất mãn đối với hắn chưa cho nó ăn một bữa no nê, thường xuyên ôm oán. (con quạ đen này sao hư thế nhỉ) “Như vậy tông chủ đi đến cấm kỵ giới tìm được ma vật?” Miểu Lan lúc này mới nhớ tới, lần trước tựa hồ có việc này, lắc lắc đầu, đúng là ở đây lâu hắn đã quên ngày tháng, trí nhớ cũng không được tốt lắm. “Đúng vậy” Lăng Lạc Viêm gật đầu xoay người hướng ngoài cửa bước ra, “Lần này đi về, lần tới quay lại tìm ngươi.” Vẻ mặt Miểu Lan uể oải nhìn đại môn khép lại, bóng dáng biến mất bên trong giá sách. Lăng Lạc Viêm ra khỏi đại môn thư trai, nghĩ đến đây là chỗ ở của Long Phạm, định tính toán đi dạo một vòng. Vừa mới đến trong viện định hướng nội đường mà đi, không ngờ cách hoa cỏ này nọ lại nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nữ. “Tế ti đại nhân, sắp tới ngày xếp nguyệt, Uyển Lam mang tới cấp đại nhân xem qua.” Lăng Lạc Viêm theo âm thanh đi ra ngoài, nghe giọng nói hắn đã biết đó là người nào. Nhìn thấy nữ tử đứng ở bên ngoài không có bước vào, thói quen lộ ra tươi cười, “Thật là khéo, Uyển Lam cô nương định đi tìm Long Phạm?” Khơi mào khóe mắt mang theo vẻ hấp dẫn, cũng không rõ rệt lại làm người ta chỉ vì một khắc kia trong lòng liền nhảy dựng, dường như bị vẻ gợi tình quyến rũ. Y phục hồng sam, tóc bạch kim buộc cao, thiếu niên đứng dưới tàng cây bộ dáng tùy ý còn mang theo một chút hời hợt, nhưng chỉ cần một mạt ý cười miễn cưỡng lại khiến người ta không khỏi tim đập gia tốc. Uyển Lam nhìn thấy thiếu niên đứng dưới tàng cây, trước tiên là trên mặt đỏ lên rồi lập tức nhăn mày lại “Tông chủ.” Cách cỏ cây, một người đứng bên trong, một người đứng ở ngoài, Uyển Lam theo quy củ trong tộc hành lễ trước mặt Lăng Lạc Viêm. Lăng Lạc Viêm đối với Uyển Lam nhăn mày mới vừa rồi dường như không hề để ý, cũng không đến gần, cách một khoảng nâng ngón tay chỉ vào đồ vật này nọ trong tay nàng, “Đó là cái gì? Chính là phải giao cho Long Phạm?” Uyển Lam gật gật đầu, “Bẩm tông chủ, thật là phải giao cho tế ti đại nhân, là gần đến ngày sắp xếp nguyệt.” Đối với hồng sam thiếu niên này cũng chính là tông chủ hiện nay, nàng cũng rất bội phục hắn chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có thể xuất ra viêm hỏa lực, nhưng nàng thủy chung không thể tiếp nhận thái độ của hắn đối với tế ti ngạo mạn như thế. Trong tộc từ trên xuống dưới không người dám tùy ý gọi ra tục danh của tế ti đại nhân, chỉ có vị tông chủ này khiến tế ti phải quỳ xuống nhận tội. Nghĩ đến ngày ấy chứng kiến thấy rõ ràng, nàng đến nay vẫn là bất bình không thôi. Theo thái độ của Uyển Lam, Lăng Lạc Viêm liền hiểu rõ nàng đối với mình không vừa lòng như thế nào. Hắn tuy là tông chủ trong tộc nhưng so sánh mà nói Long Phạm mới chính là chủ tử của nàng. Thân là một trong mười hai truyền sử dưới tay Long Phạm, từ lúc trong điện Uyển Lam mở miệng bảo hộ Long Phạm, hắn đã nhìn ra mười hai truyền sử đối với tế ti đại nhân của bọn họ là tôn sùng như thế nào. Đối với thái độ của số ít người sùng kính Long Phạm như thần thánh không có cách gì trong thời gian ngắn có thể thay đổi, hơn nữa là mười hai truyền sử, Lăng Lạc Viêm đối với việc này cũng không để ý, nhưng đối với việc sắp xếp nguyệt theo lời Uyển Lam lại có chút hiếu kỳ, “Sắp xếp nguyệt là gì?” “Sắp xếp nguyệt là bên trong Tích Hương cư, thay tế ti an bài nam nữ thị tẩm. Mỗi khi đến tháng Uyển Lam phụ trách chọn ra mười người, chuẩn bị thỏa đáng giao cho tế ti xem qua. Đi hoặc không đi tùy theo tâm tình của tế ti mà định,” Trả lời câu hỏi của Lăng Lạc Viêm, Uyển Lam nhìn thấy hồng sam thiếu niên đi ra, tiếp nhận sổ sách xếp nguyệt trên tay nàng. “Đa tạ Uyển Lam cô nương cho biết, tế ti giờ này đang ở trong Lâm Tiêu điện, ngươi có thể đến đó tìm hắn, bất quá chuyện nơi đây không cần phải báo lại,” Lật xem đồ vật này nọ trong tay, Lăng Lạc Viêm ôn nhu cảm tạ. Uyển Lam nhìn thấy dưới đáy mắt hắn có hào quang chớp động còn có vẻ mặt như cười như không, cúi đầu đáp lại, “Vâng, tông chủ nếu là không có chuyện gì, Uyển Lam xin phép cáo lui.” Đem sổ sách xếp nguyệt trả lại cho nàng, Lăng Lạc Viêm nhìn bóng dáng đi xa của Uyển Lam, nhếch môi lên nhớ lại ghi chép trong sổ sách, nhẹ nhàng cười rộ lên, chẳng qua tiếng cười nghe đến cũng không như thế nào vui sướng. Sắp xếp nguyệt…..Tựa hồ hôm nay đó là ngày sắp xếp…Xoay người lại liếc mắt một cái nhìn nội đường hắn chưa từng bước vào. Lăng Lạc Viêm hướng Xích Viêm cung quay trở về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]