Những sợi tóc bạch kim quấn quanh thân, vạt áo lỏng lẻo rộng mở hiển lộ thân thể gầy yếu của thiếu niên. Dưới lớp hồng sam là làn da trắng ngần chói mắt, tựa vào chiếc trường kỷ, Lăng Lạc Viêm dùng đầu ngón tay quấn quanh sợi tóc trên đầu vai, bộ dáng có vài phần thờ ơ, cũng như là đang lo lắng điều gì, đôi mắt luôn lộ ra vẻ hấp dẫn mị hoặc lòng người, giờ phút này chỉ còn một mảnh thâm trầm
Ngay khi Long Phạm quay trở lại phòng, nhìn thấy cảnh tượng như thế, cũng là thân thể trước kia giờ bị sinh linh chiếm cứ, vẻ lạnh lùng ngày xưa giờ lại toát ra đậm đặc màu lửa nóng mang theo tà khí mị hoặc, che giấu niềm kiêu hãnh xuống dưới, còn có mới vừa rồi ánh mắt thâm trầm, hắn bỗng nhiên có chút hiếu kỳ, không biết bộ dáng ban đầu của sinh linh này là như thế nào…. (người ta là siêu sao mà o_o)
Ý niệm trong đầu chẳng qua chỉ chợt lóe lên mà thôi, cước bộ vẫn không dừng lại Long Phạm đi vào trong phòng, “Tông chủ, có thể đứng dậy dùng bữa.”
Tóc đen xõa dài, cúi đầu thi lễ, bạch y bào theo động tác của hắn nhẹ phất phơ mang theo hương sen như có như không. Lăng Lạc Viêm đang suy nghĩ dần phục hồi tinh thần, nhìn lướt qua Long Phạm, có một số việc vẫn sớm nên hỏi rõ ràng mới hảo, nếu cứ tiếp tục như vậy, không đợi đợi hắn có thể sử dụng linh lực liền phải chết vì ngủ không đủ.
“Này, bản tông chủ có thể triệu người thị tẩm?” (o_o)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuy-hua-phong-luu/182207/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.