Lăng Vân không hề phản bác đối với những lời này của Lăng Lạc Viêm, quả thật lần này là hắn mất tự chủ, tựa như lúc trước khi Lăng Lạc Viêm và Long Phạm lên Tục Tuyết các, trong lòng tràn đầy phẫn hận và oán giận khiến hắn từng hủy đi tòa cung điện kia. 
Nhìn thấy biểu tình của Lăng Vân, lại nhìn sang Miểu Lan lặng yên không nói, Lăng Lạc Viêm hừ lạnh một tiếng, “Hay là nghĩ rằng thiên hạ thái bình nên không còn việc gì để làm? Tất cả đều theo ta trở về, còn muốn mất mặt ở đây đến khi nào?!” (dữ ghê nơi) 
Ý tứ chỉ trích trong những lời này thập phần rõ ràng, nhưng với thân phận của hắn hiện giờ thì muốn trách mắng bất cứ người nào cũng không quá đáng. Lăng Vân cúi đầu không nói, muốn kéo Miểu Lan cùng nhau quay về thì Miểu Lan lại né tránh, tự mình hướng lên núi mà đi. 
Vẻ mặt của Lăng Vân thập phần phức tạp, Dạ Dực ở phía sau liếc mắt một cái, “Tiểu yêu.” Nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong lời nói lạnh như băng có thể nghe ra vài phần nhu tình, Linh Thư nghe như vậy thì lập tức ngẩng đầu, thu hồi móng vuốt từ trong đám người ở trên mặt đất, cuối cùng một đống linh lực cũng bị hắn hấp thu. 
“Ngươi thật sự không cần yêu lực của ta?” Có thói quen đi theo phía sau Dạ Dực, Linh Thư lại hỏi như vậy, lần nào Dạ Dực cũng làm cho hắn quên mất việc phải hiến dâng linh lực, nhưng ngoại trừ chuyện này thì hắn không còn thứ gì có thể cho Dạ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuy-hua-phong-luu/1521260/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.