🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đối mặt với tình hình như vậy, các tộc đều không biết phải làm thế nào, bọn hắn vừa lo lắng vừa khiếp đảm, còn có một loại phẫn nộ khó nói nên lời.
“Nói như vậy, Viêm chủ vẫn muốn giúp hắn, không ngại mạo hiểm đến tánh mạng của người trong thiên hạ? Ngân Diệu tộc xuất hiện chính là để diệt thế, ngươi dám cam đoan việc này sẽ không phát sinh?” Trong đám người có một vị thủ lĩnh đứng dậy, ở phía sau hắn, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người ở giữa nội đường.
Đến lúc này, quan hệ của Xích Diêm tộc và các tộc khác đã lâm vào cục diện bế tắc. Lời nói trong miệng của người chết có khi so với người sống càng khiến kẻ khác tin tưởng hơn, huống chi việc này vốn là sự thật. Lăng Lạc Viêm cũng không muốn phủ nhận, đối với chất vấn của bọn họ, hắn trả lời không cần suy nghĩ.
“Bản tông chủ sẽ không cam đoan bất cứ điều gì với các ngươi. Hách Vũ Đồ Lân lưu lại lực lượng như thế, ta có thể làm được gì.” Nhún vai bất đắc dĩ, đầu ngón tay quấn lấy sợi tóc đen mượt, ánh mắt của hắn đánh giá đám người đang vây quanh.
Bỗng nhiên thiên kiếp mờ mịt dừng ở trước mặt bọn hắn, nói cho bọn hắn rằng sự tình sẽ phát sinh trong tay của người nọ. Sắc mặt của bọn hắn khó coi cũng không khó lý giải, bởi vậy mới có thể thấy được địa vị của Hách Vũ và Đồ Lân ở trong tâm và trong mắt của mọi người quan trọng như thế nào.
Long Phạm vẫn chưa nói một tiếng nào, cùng với Lăng Lạc Viêm lướt nhìn đám người ở xung quanh, đôi mắt quyện tĩnh bình yên vẫn chưa biến sắc, với lực lượng của hắn, muốn tiêu diệt tất cả những người nghe được lời nói của Lam Đằng cũng không hề khó khăn. Nếu việc hắn sở hữu Đồ Lân lực khiến Lạc Viêm bị nhiều người tức giận thì hắn sẽ nghĩ ra một cách giải quyết hoàn toàn triệt để.
“Nguyên lai đúng là như thế…..” Các trưởng lão Xích Diêm tộc cũng giống các tộc khác, bọn hắn không biết một chút gì về thiên kiếp diệt thế, hiện giờ lại còn dính dáng đến quan hệ của tông chủ và tế ti, đang lúc bối rối thì lại nhìn thấy hai người sóng vai mà đứng, bỗng nhiên bọn hắn cảm thấy an lòng. Chỉ cần tông chủ tin tưởng tế ti thì Xích Diêm tộc cùng một lúc có được lực lượng diệt thế và cứu thế cũng không có gì là không tốt.
“Chủ của ta được chỉ định là đấng cứu thế, các vị không cần hoảng loạn, việc này còn có thể thương lượng.” Đây là lần đầu tiên Quyết Vân nghe thấy chuyện này, sau khi kinh hãi thì bắt đầu trở nên bình tĩnh, “Sự tình còn chưa trở thành sự thật, lúc này ma vật ở trong phù sinh cảnh thoát ra, tàn sát bừa bãi khắp tứ phương. Theo ta thấy, việc cấp bách hiện nay là giải quyết ma vật một cách thỏa đáng.”
“Còn nói ma loạn cái gì, ma loạn thì có thể bình định nhưng thiên kiếp diệt thế không phải dễ dàng xóa bỏ! Viêm chủ phải cho chúng ta một cái công đạo.” Có người mất đi bình tĩnh với lời nói của Quyết Vân, hắn vừa dứt lời, đám người lập tức hưởng ứng.
Trong nội đường trở nên hỗn loạn, các tộc không dám hô to, âm thanh đàm thoại chỉ vừa vặn đủ nghe. Trách móc, ôm oán, chửi rủa, khẩn cầu, tất cả đều có đủ. Mặc dù nội đường hỗn loạn nhưng không có ai dám tiến lên động thủ.
Mọi người xúc động phẫn nộ, lại vì sợ hãi kiêng kị nên phải kiềm chế, nếu trước mặt không phải là hai người này thì chỉ sợ hiện giờ đã sớm động thủ.
“Đủ rồi, sự thật như thế nào thì các ngươi đã rõ, muốn lưu lại hay muốn bỏ đi là do các ngươi tự mình quyết định.” Một câu rõ ràng quyết đoán đột nhiên vang lên, áp chế tất cả hỗn loạn trong nội đường.
Người lên tiếng chính là Lăng Lạc Viêm, cảm thấy không kiên nhẫn với một màn trước mắt, hắn tiến lên vài bước, đi đến trước mặt các tộc rồi nhíu mi, “Muốn một lời công đạo? Bản tông chủ không có kiên nhẫn giải thích với các ngươi, nếu không phục thì làm địch.”
Nói vô cùng thoải mái, tựa như bất quá chỉ là một chuyện cực kỳ đơn giản, không phục thì làm địch. Người nói ra những lời này với thái độ phóng túng, khóe mắt lộ ra mị sắc quyến rũ, dưới đáy mắt hiện lên băng hàn lãnh khốc đang chậm rãi đánh giá trên người bọn hắn, rõ ràng hoàn toàn không ngại phải đối địch với các tộc khác.
Đám người lại im lặng, một lúc lâu sau mới có người mở miệng, “Hay là việc này chúng ta thương nghị lại rồi sau đó mới quyết định, dù sao thì sự tình cũng trọng đại….”
Những người khác đều tán thành, giờ khắc này ở nơi đây, cùng một lúc đối mặt với hai người khiến bọn hắn gần như không thể thở nổi. Vì sự tình liên quan đến sinh tử tồn vong nên bọn hắn phải hảo hảo suy nghĩ.
Mọi người rời khỏi nội đường, mang theo thái độ thận trọng và một ít địch ý, khi ly khai vẫn không ngừng cân nhắc được mất. Cho dù là địch cũng sẽ không chọn ở trong Viêm Lạc cung, không ai ngu xuẩn mà động thủ như vậy.
Bầu không khí giằng co đầy căng thẳng dần dần lắng dịu, nhưng sự nặng nề vẫn còn tồn tại ở nghị sự điện.
Tâm tình của các vị diệu sư Ngân Diệu tộc rất phức tạp, đối với bọn hắn mà nói thì việc này không thể thối lui. Vốn là liên quan đến bản thân, nhưng mới một khắc trước bọn hắn đáp ứng về sau nghe lệnh vị Viêm chủ này, thật sự là có chút không cam tâm tình nguyện, chỉ là bị ép buộc bất đắc dĩ, tâm tình vẫn chưa được hóa giải thì một lúc sau lại được Viêm chủ bảo hộ, thử hỏi bọn hắn làm sao kham nổi.
Ánh mắt của những người đó như thế nào thì bọn hắn đều nhận thấy rõ ràng, các tộc sẽ không dễ dàng quên đi như vậy. Sự sợ hãi thiên kiếp đã bị châm ngòi, hơn nữa là quan hệ của Viêm chủ và Ngân Diệu vương của bọn hắn càng thúc giục điểm này. Thử nghĩ nếu hy vọng duy nhất để cứu thế lại có quan hệ thị phi với người diệt thế thì kẻ nào còn có thể bảo trì bình tĩnh
“Long chủ, chúng ta——” Hoài Nhiễm thận trọng tiến lên, hiện giờ tình cảnh của Ngân Diệu tộc rất tế nhị, nếu là vì bình ổn cảm xúc của các tộc thì bọn họ không nên chuyển vào Viêm Lạc cung để tránh trêu chọc Viêm chủ, khiến người bên cạnh hắn không vui.
“Không cần nói, việc này là do tông chủ quyết định” Biết Hoài Nhiễm muốn nói cái gì, Long Phạm theo Lăng Lạc Viêm ngồi xuống ghế chủ tọa, đầu ngón tay khẽ nâng, một vầng hào quang màu băng lam như nước quấn lấy thân thể của Lam Đằng. Lúc trước giết Lam Đằng là vì ngăn cản sự tình về Đồ Lân bị tiết lộ, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn bị Lam Đằng vạch trần,
“Các ngươi đã là tộc nhân của ta, phàm là những gì thuộc về ta thì không chấp nhận kẻ khác khoa tay múa chân, tất cả đều ngồi xuống cho ta.” Nâng một ngón tay lên, Lăng Lạc Viêm làm cho các trưởng lão và diệu sư phân ra ngồi hai bên, lời nói lạnh lùng mang theo ý cười vang vọng khắp nội đường, “Chẳng lẽ Ngân Diệu tộc các ngươi không phải đã sớm chuẩn bị chu đáo để đối địch với cả thế gian này hay sao? Bất quá hôm nay chỉ bị người khác biết sự thật mà thôi, như vậy thì có gì đáng ngại?”
“Các ngươi là Ngân Diệu tộc kế thừa Đồ Lân lực, thân là thủ hạ của Long Phạm, đã tuyên thệ phải hủy diệt thiên hạ. Một khi đã như vậy thì còn sợ gì cùng người khác đối địch? Ẩn tích hậu thế chờ đợi mấy trăm năm, ta muốn Ngân Diệu tộc phải tuốt ra khỏi vỏ kiếm, không phải là đồ sợ đầu sợ đuôi!”
Đôi mắt chất vấn đầy sắc bén, làm cho người ta nhìn chăm chú một cách sợ hãi, ngữ thanh khiển trách khinh thường. Các diệu sư trong lòng phẫn nộ nhưng nhất thời không người nào có thể mở miệng. Đôi mắt mị sắc mê hoặc lòng người lại hiện lên sự quyết đoán khiến người ta kinh hãi. Bị Lăng Lạc Viêm trách mắng như thế, nhưng khi bọn hắn tức giận thì trong lòng lại dâng trào một khí thế sôi sục mạnh mẽ.
Bọn hắn đương nhiên không phải là đồ sợ đầu sợ đuôi, “Chúng ta là lo lắng cho Xích Diêm tộc…..” Hoài Nhiễm vừa mở miệng thì ngay lập tức bị cắt ngang.
“Xích Diêm tộc là của bản tông chủ, ta không lo lắng bị liên lụy thì các ngươi lo cái gì? Ngân Diệu tộc đã thuộc về ta, các ngươi đi hay lưu lại thì chỉ có thể do ta quyết định. Ta lệnh các ngươi lập tức tiến vào Viêm Lạc cung. Nếu bọn hắn không phục, như ta đã nói, cùng lắm thì làm địch. Chiến!”
Lời nói kịch liệt, từng chữ tràn đầy châm chọc chế giễu, nhưng ý tứ trong lời nói lại làm cho đám diệu sư kích động không thôi. Mấy trăm năm chờ đợi cùng kế hoạch được an bài chu đáo lại bị người này phá hỏng, hắn khiến Ngân Diệu vương khuynh tâm, giờ khắc này tuy nói ra những lời khinh miệt trào phúng, nhưng nghe xong lại khiến lòng người phập phồng như thủy triều cuồn cuộn. Chỉ trong một ngày, bọn hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao ngay cả vương của bọn hắn cũng bị người này mê hoặc. (làm như yêu tinh không bằng)
Vị Viêm chủ này cho dù chỉ ngồi ở nghị sự điện nhưng ngôn ngữ nói ra lại có thể kích động nhân tâm, chỉ bằng ánh mắt cũng có thể chấn nhiếp lòng người, không biết trên đời còn có ai có thể đối mặt với người như thế mà không bị hấp dẫn, không bị sức quyến rũ của hắn chinh phục. Tựa hồ vốn nên đứng trên đầu thế nhân, vốn nên được mọi người bái lạy. Giờ khắc này hiển lộ phong thái uy nghi sắc sảo, so với vương của bọn hắn thì bất đồng, nhưng lại giống ở điểm khiến người ta phải khâm phục, cam tâm tình nguyện quỳ bái dưới chân của hắn.
“Chúng thần nghe lệnh tiến vào Viêm Lạc cung, xin tuân theo mệnh lệnh của Viêm chủ———–”
Không hẹn mà cùng đứng dậy, nhóm diệu sư đều quỳ xuống bái lạy, câu này không phải bị ép buộc, cũng không có nửa điểm không tình nguyện, ngữ thanh trịnh trọng chậm rãi vang lên. Đem mấy trăm năm chờ đợi giao thác cho người mà vương của bọn hắn đã lựa chọn, cũng là người làm cho bọn hắn cam tâm thần phục.
“Lam Đằng tuân lệnh, xin nghe theo mệnh lệnh của Viêm chủ.” Trong nhóm diệu sư bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
Xác chết của Lam Đằng bị sóc thủy hủy diệt, một hình người như làn khói mờ ảo đang quỳ trên mặt đất, lời nói âm u lạnh lẽo như vọng đến từ một nơi xa xôi. Hồn phách của Lam Đằng đã tán đi thế nhưng lúc này lại xuất hiện trước mặt mọi người.
“Hắn là oán linh, là vong hồn biến thành mà không phải hồn phách tầm thường. Ta đã luyện hóa hắn, từ nay về sau hắn vẫn là tộc nhân, lấy việc này bù đắp cho sai lầm lúc trước của hắn.” Long Phạm thu hồi sóc thủy, chỉ vào Lam Đằng ở phía dưới nhưng ánh mắt lại thủy chung ở trên người Lăng Lạc Viêm.
Hào quang trên người của Lạc Viêm không thể che giấu, sớm quen với việc này nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn khiến hắn nhịn không được mà nhíu mày. Tộc nhân dùng vẻ mặt kích động cùng ánh mắt sùng kính chăm chú nhìn Lạc Viêm khiến hắn bỗng nhiên có chút hối hận khi để cho Lạc Viêm nói ra những lời đó.
Sự trầm tĩnh bên ngoài đang che giấu tất cả tâm tư đố kỵ ở trong lòng. Bạch y bào vẫn bình thản an tọa như lúc trước. Lăng Lạc Viêm chưa phát hiện tâm tư của người bên cạnh đang mơ hồ sắp sửa nổi lên một trận sóng gió, hắn vẫn chăm chú đánh giá Lam Đằng.
Thân thể bị người khống chế mà sinh ra oán hận, hay là vì nói ra lời không nên nói nên trong lòng chất chứa hàm oán. Căm hận đến mức hóa thành hình người, có thể thấy được Lam Đằng có chấp nhất mãnh liệt như thế nào đối với Ngân Diệu tộc và Long Phạm, nhớ tới ánh mắt cuồng nhiệt ngày đó của Lam Đằng, Lăng Lạc Viêm cũng không thấy kỳ quái vì sao Lam Đằng đã chết hai lần mà vẫn có thể bị luyện hóa thành hình người.
“Lam Đằng bị người khác khống chế nói ra bí mật trong tộc, tội đáng muôn chết.” Như một làn khói mù không ngừng chuyển động, mơ hồ không thể nhìn thấy bộ dáng đã chết của Lam Đằng, thần sắc tràn đầy áy náy phẫn hận.
Hận chính mình đã gây ảnh hưởng cho Ngân Diệu tộc, hận chính mình đã liên lụy đến Ngân Diệu vương giống như thần nhân mà bình thường người khác không dám bất kính. Đủ loại oán khí hội tụ, chiếm đoạt các linh hồn khác, bị sóc thủy luyện hóa mới thành một Lam Đằng như thế. Thân là vong hồn bước vào địa giới âm phủ, hắn có thể tùy ý khống chế vong linh u hồn, nguyện lấy việc này để bù đắp mọi sai lầm đã gây nên.
Lăng Lạc Viêm nhìn Lam Đằng đang quỳ trên mặt đất ở cách đó không xa, đang suy nghĩ đến việc tế ti của hắn đến tột cùng là vì lợi dụng triệt để phế vật, hay là vì Lam Đằng nói ra lời không nên nói làm cho hắn và Xích Diêm tộc cũng bị giận lây, cho nên cố ý làm cho Lam Đằng ngay cả chết cũng phải chết một cách không thanh thản. Trước đó là bị giết rồi bị người khống chế, sau đó lại bị Long Phạm luyện hóa. Dằn vặt dày vò nhiều lần, Lam Đằng quả thật có chút đáng thương.
“Tông chủ…..” Tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai, Lăng Lạc Viêm lơ đãng đáp lại. Các diệu sư nhất định rất cảm kích khi Long Phạm làm cho Lam Đằng sống lại, nhưng e rằng không người nào có thể biết được ý đồ thật sự của Long Phạm là như thế nào.
“Lạc Viêm…..” ngữ thanh càng lúc càng mềm nhẹ đang ở bên tai, Lăng Lạc Viêm phục hồi tinh thần thì nhìn thấy tộc nhân đang tra hỏi Lam Đằng có nhớ rõ tình hình sau khi chết cùng với việc có biết ai là người đã khống chế y hay không? Mà bên cạnh Lăng Lạc Viêm, tế ti của hắn đang nhìn hắn rồi chậm rãi mỉm cười.
“Suy nghĩ chuyện gì mà xuất thần như vậy?” Hơi thoáng lộ ra ý cười, đôi mắt màu thanh lam nhơt nhạt nổi lên những gợn sóng nhấp nhô, Lăng Lạc Viêm biết rõ sự ôn nhu trong đó chính là một dấu hiệu nguy hiểm.
“Nghĩ đến tế ti của ta quả thật có thủ đoạn phi phàm, hết thảy sinh tử của con người đều bị ngươi nắm ở trong tay.” Hắn biết biểu tình của Long Phạm lúc này là vì chuyện gì, nâng mắt lên, Lăng Lạc Viêm cười một cách ái muội, đầu ngón tay vuốt nhẹ trên mái tóc đen mượt rồi chuyển dần sang gò má, hắn khẽ thì thầm bên tai của Long Phạm, “Lực khống chế của tế ti hẳn là không kém, chịu không nổi cũng phải đợi giải quyết xong việc trước mắt rồi mới tính sau.”
Đứng dậy, hắn nói với các vị trưởng lão và diệu sư đang ngồi ở nội điện, “Ngày mai bắt đầu cảnh giác, quan sát động thái của các tộc rồi hồi báo, nếu có gì bất thường thì lệnh tộc nhân chuẩn bị…..”
Mọi người gật đầu, đang chờ Lăng Lạc Viêm tiếp tục nói thì đã thấy vị tế ti bên cạnh hắn bỗng nhiên đứng dậy.
“Đáng tiếc ta chờ không được.” Giọng nói nhẹ như sương khói dừng bên môi của Lăng Lạc Viêm, nụ hôn hoàn toàn tương phản với ngữ thanh dịu dàng ôn nhu. Những lời chưa kịp nói ra đều bị nuốt vào trong miệng của Long Phạm, vừa giống như trừng phạt lại giống như phát tiết, nụ hôn triền miên dần dần chuyển từ bên môi trượt xuống bên cổ rồi đến xương quai xanh. Nhớ lại Long Phạm đã từng nói khó có thể chịu được ánh mắt của tộc nhân dành cho hắn, Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên phát hiện tế ti của hắn dường như đã mất đi lực tự chủ.
Ngay trước mặt mọi người, nụ hôn triền miên vừa kịch liệt vừa nóng rực khiến những người đang chứng kiến đều loạn nhịp tim, các trưởng lão cùng các vị diệu sư trừng mắt nhìn thấy tế ti với bộ dáng khoan thai bỗng nhiên ôm chặt tông chủ, dường như đang bất mãn chuyện gì đó. Bọn hắn chỉ có thể cúi đầu nhắm mắt không dám tiếp tục chứng kiến tình cảnh trước mặt.
Sau một lúc lâu, trong nội đường yên tĩnh, những tiếng thở gấp kịch liệt cùng âm thanh giao triền cọ sát giữa môi lưỡi rốt cục lắng dịu, lúc này bọn hắn mới dám ngẩng đầu lên.
“Ngày mai bắt đầu cảnh giác, quan sát động thái của các tộc rồi hồi báo, nếu có gì bất thường thì lệnh tộc nhân chuẩn bị giao chiến. Lôi Lạc thành rất lớn, cũng không cần phải lo lắng sẽ tổn hại đến thứ gì.” Dù sao cũng đã sớm bị hủy diệt hoàn toàn, thêm một lần nữa cũng không thành vấn đề. Liếm môi mang theo ý cười, Viêm chủ với một thân hồng y rốt cục tiếp tục lời nói vừa bị gián đoạn, phong thái thản nhiên tựa hồ lúc trước chưa từng phát sinh chuyện gì. (dám cá là bản mặt hai lão này dày bằng Vạn Lý Trường thành)
“Lui ra đi.” Ở bên cạnh Lăng Lạc Viêm, bạch y bào phất phơ theo làn gió nhẹ, bộ dáng vẫn khoan thai như trước. Long chủ, Ngân Diệu vương, ngoại trừ đối với tông chủ của hắn thì lúc nào cũng giữ dáng vẻ lạnh nhạt, không hề cảm thấy một màn kịch liệt nóng bỏng mới vừa rồi có gì là không ổn.
So với thái độ điềm nhiên của hai người thì các trưởng lão Xích Diêm tộc có thể miễn cưỡng xem như vẫn còn trấn tĩnh, trong khi đám diệu sư lại ngốc lăng gật đầu. Mấy chục người với khí chất hiên ngang cùng tư thế bất phàm đều hiện lên vẻ mặt sững sờ đờ đẫn.
Từ trong nội đường đi ra, các diệu sư vẫn chưa phục hồi tinh thần. Nham Kiêu và Quyết Vân đi ở phía sau đều nhớ tới tâm tình lúc trước khi nhìn thấy những màn tương tự như vậy, hơi thể hiện dáng vẻ tiền bối, Nham Kiêu đi ra phía trước vỗ vỗ lên vai của một vị diệu sư. “Dần dần rồi sẽ quen, ở trước mặt tông chủ thì tế ti rất khác thường.” Bất quá chỉ giới hạn ở trước mặt tông chủ mà thôi.
“Ta đã nhìn ra, Long chủ quả thật đối với Viêm chủ của các ngươi tình sâu ý nặng, cũng khó trách lại rời bỏ tộc nhân mà đi.” Rốt cục thừa nhận điểm này, đến bây giờ thì các diệu sư đã chấp nhận sự thật hai tộc hợp một, không ngờ lại có người phản bác lời nói của hắn.
“Đâu chỉ có tình sâu ý nặng, những gì tế ti làm cho tông chủ không chỉ có như vậy, nếu tông chủ có bề gì thì chỉ sợ tất cả đều sẽ bị hủy đi dưới cơn thịnh nộ của tế ti, việc này chúng ta đã sớm trải qua….” Lâm Sở thở dài một tiếng. Đang ở Lôi Lạc thành, hắn luôn nhớ đến cảnh tượng lúc trước, tin rằng tất cả mọi người cho đến nay vẫn còn sợ hãi.
“Thịnh nộ? Long chủ hình như chưa bao giờ từng tức giận chuyện gì.” Các diệu sư đối với những gì vừa nghe được cảm thấy bất ngờ, bắt đầu truy vấn. Bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy vương nổi giận, chỉ là không vui cũng đã đủ khiến bọn hắn kinh hãi, không biết khi thịnh nộ sẽ như thế nào. (thử một lần đi, rồi sẽ biết)
“Không phải chỉ có thịnh nộ mới làm cho người ta sợ hãi.” Các trưởng lão bắt đầu thuật lại hết thảy những gì đã xảy ra lúc trước, nhóm diệu sư ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại cảm thấy mình thật may mắn, nếu là lúc trước bất mãn với Viêm chủ mà làm ra chuyện ngu xuẩn, ngoại trừ Lam Đằng, không biết sẽ còn bao nhiêu người phải gánh chịu cơn thịnh nộ như vậy. (mấy bác nhiều chuyện chẳng thua gì ta)
“Lực khống chế của tế ti càng lúc càng tệ, đừng bảo về sau phải bắt tộc nhân che mắt đi gặp ta.” Bên trong nội đường, Lăng Lạc Viêm dựa vào trước người Long Phạm, khẽ khép mắt lại, tiếp nhận món điểm tâm đưa đến bên môi, nửa thật nửa giả vừa oán trách vừa cười nhạo.
“Bọn hắn nếu là nhanh trí thì sẽ biết khi nào nên xem khi nào không nên xem. Cũng chỉ vì tông chủ rất phóng túng, khiến kẻ khác không thể không ngước nhìn.” Hôn đi mảnh vụn bên môi của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm nhẹ nhàng thì thầm. Người ở trong lòng của hắn thích đứng trước mặt thế nhân, khi nắm lấy quyền lực cũng như lực lượng thì hiển lộ vầng hào quang chói lóa không người nào có thể với tới, phóng túng sức quyến rũ của mình ở trước mặt kẻ khác nên mới có thể dẫn đến bao nhiêu ánh mắt của nhân loại.
“Tộc nhân của ngươi xem như rất thức thời.” Lời nói của Lăng Lạc Viêm hàm chứa ẩn ý.
“Bọn hắn đã là tộc nhân của ngươi.” Nhắc nhở như thế, Long Phạm hiểu được ý tứ trong lời nói của Lăng Lạc Viêm, “Ngươi sớm biết bọn hắn sẽ không rời đi nên mới bức bách bọn hắn. Các diệu sư không cam lòng cũng chỉ có thể đáp ứng. Bất quá trải qua việc vừa rồi thì bọn hắn đã bị ngươi thu phục. Về sau không cần phải lo lắng, bọn hắn nếu đã theo ngươi thì sẽ không thay đổi.”
Lời nói của Long Phạm rất bình thản nhưng Lăng Lạc Viêm có thể nghe được trong đó một sự tự tin. Một tay dẫn dắt tộc nhân, không người nào có thể hiểu rõ Ngân Diệu tộc hơn Long Phạm.
Kế tiếp, nếu các tộc liên thủ nhằm vào Ngân Diệu tộc và Long Phạm, thì hắn phải có một lực lượng có thể tùy ý để hắn ra lệnh, cũng như thủ hạ phải nghe lệnh phục tùng thì mới có thể khiến hắn an tâm. Hai tộc tuy thuộc về một nhưng nếu bất hòa thì khi giao chiến sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với đại cục.
Đúng như hai người đã dự đoán, ngày hôm sau các tộc quả thật có động tĩnh. Lúc đầu nhân số không nhiều lắm, rồi sau đó càng lúc càng có nhiều người thường xuyên tiến vào Viêm Lạc cung. Nhưng không bên nào giúp bên nào, bọn hắn chỉ tính toán bảo toàn tông tộc của chính mình.
Mắt thấy một hồi hỗn loạn sắp bắt đầu.
Các trưởng lão và diệu sư ở Viêm Lạc cung không biết có phải đã được chỉ thị hay không, đối với việc này lại không có phản ứng. Mãi cho đến khi các tộc khác liên thủ, mấy ngày sau bắt đầu vây quanh bên ngoài Viêm Lạc cung, người cầm đầu rõ ràng là Phong Trần Tuyệt của Kiền Kì tộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.