Với người luôn giữ thần sắc trầm tĩnh bình thản nhưng lại nói ra những lời điên cuồng quyết tuyệt thì người nghe sẽ có cảm giác như thế nào? Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy thực hài lòng, hắn cực kỳ thích khi Long Phạm vì hắn mà lộ ra bộ mặt tối tăm u ám, dỡ xuống biểu tình ung dung bình thản, bỏ đi thái độ trầm tĩnh ôn hòa, vì hắn mà trở nên thâm trầm, vì hắn mà mất đi bình tĩnh, đó là Long Phạm mà chỉ duy nhất một mình hắn mới có thể nhìn thấy. Hắn muốn chính là Long Phạm như thế. Từ khi biết được thân phận thật sự của Long Phạm cho đến nay thì phiền toái rốt cục bị loại trừ. Khi Long Phạm nhớ lại quá khứ trong ngàn năm qua, hắn thủy chung bất mãn với biểu hiện thản nhiên ung dung của Long Phạm. Mà lúc này, hắn rất thích khi cảm nhận được tình ý của Long Phạm dành cho hắn. “Nếu ngươi muốn hủy thiên diệt thế thì nhớ lưu lại tánh mạng của tộc nhân, trong tay không có người nào thì bảo ta làm tông chủ còn có ý nghĩa gì.” Tựa như đang trả lời một chuyện không hề đáng giá được coi trọng, Lăng Lạc Viêm hướng mắt nhìn Long Phạm, vừa chế giễu vừa cười tà mị, “Nếu không đứng dậy thì sẽ quá ngọ, chẳng lẽ ngươi tính cả ngày nằm ở trên giường?” Còn tưởng rằng Long Phạm sẽ có chút không khỏe, kết quả hắn mới phát hiện là không cần phải lo lắng về vấn đề này, tế ti của hắn đã sớm dùng hành động để chứng minh căn bản không có chuyện không khỏe. (đúng là rồng, thật là cường tráng a) Nam nhân nằm ở trên giường rốt cục buông tay để hắn đứng dậy, Lăng Lạc Viêm nhìn xuống hạ phúc của mình rồi xoay người nhìn thấy thân hình hoàn mỹ đang nằm trên giường, phía trên còn rải rác những dấu hôn mà hắn lưu lại, cũng còn rất nhiều vết tích tình sự, mảnh vải lụa tùy ý che đậy nơi thắt lưng, Long Phạm chẳng qua chỉ nằm phóng túng nhưng hắn lại cảm thấy tư thế phóng túng tao nhã như vậy lại vô cùng khiêu khích trêu người. “Lạc Viêm muốn tiếp tục?” Lưu ý đến ánh nhìn chăm chú của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm nâng tay lên, vừa cười vừa hỏi. Mái tóc đen huyền xõa dài trước ngực và sau lưng, trên lồng ngực xích lõa khắc đầy các loại dấu vết, Lăng Lạc Viêm thiếu chút nữa đã nhịn không được mà bị hấp dẫn. Từ khi khôi phục lực lượng và thân phận thật sự thì hơi thở siêu phàm thoát tục của Long Phạm càng thêm rõ ràng, nhìn như đoạn tuyệt thất tình lục dục nhưng lại hiển lộ sự cám dỗ quyến rũ đầy ái muội, càng làm cho hắn khó có thể kháng cự. (giờ ta mới biết con rồng hấp dẫn như thế) “Đừng tiếp tục tính kế ta.” Cúi đầu kề sát người Long Phạm rồi nói nhỏ, Lăng Lạc Viêm nhéo một chút trước ngực của Long Phạm, “Còn không mau đứng lên, người của Ngân Diệu tộc vô cớ mất tích ở trong Lôi Lạc thành, dù sao bản tông chủ cũng phải đến hỏi thăm một chút mới được.” Kiềm chế không được cám dỗ thì kết quả sẽ mất một ngày ở trong phòng, cho dù tế ti của hắn vui lòng tình nguyện, nhưng với tư cách là tông chủ như hắn cũng không thể không để ý đến thể diện của chính mình. Kéo qua sam y đã sớm bị nhuốm đầy các loại dấu vết tình sự ở trên giường, lau đi những vết tích đã gần như khô dính ở hạ phúc và giữa hai chân. Hắn đang dự định gọi người chuẩn bị tắm rửa thì bỗng nhiên Long Phạm đứng dậy ôm chặt thân mình xích lõa của hắn, nâng tay lên, một vầng ánh sáng màu xanh lam u trầm như gợn nước dịu dàng đem thân thể của cả hai bao trùm. Lăng Lạc Viêm nhìn thấy những gợn sóng đang cuồn cuộn trở mình, xỏa bỏ tất cả dấu vết ở trên người. Như cười như không, hắn đưa tay chạm vào vầng ánh sáng của sóc thủy, “Đây là sóc thủy có thể tịnh hóa chúng sinh? Là lực lượng diệt thế mà Đồ Lân lưu lại?” Nếu có người nhìn thấy tế ti mà bọn hắn vô cùng sùng kính đang ở trong tình cảnh này, dùng sóc thủy diệt thế để tắm rửa, chính xác là tẩy đi dấu vết tình sự của hai người, không biết có người nào bị bất tỉnh ngay tại chỗ hay không. “Nếu là nước thì đương nhiên dùng để tẩy rửa.” Trả lời theo lý thường, thậm chí biểu tình cũng chưa thay đổi nửa phần. Cho dù không mặc vào y bào thuần bạch, cho dù cả thân thể xích lõa cùng tư thế ái muội thì nét mặt của tế ti Long Phạm vẫn bình thản ung dung như trước, chỉ có ý cười dưới đáy mắt là vì người trước mặt mà hiện lên ôn nhu. Sóc thủy lực đối với hắn mà nói bất quá chỉ là một loại linh lực tầm thường, nó tượng trưng cho diệt thế, nói cách khác cũng bởi vì vậy mà khiến cho hắn và Lạc Viêm phải đứng ở hai phương đối lập. Loại lực lượng này bất luận là có công dụng như thế nào thì hắn không hề bận tâm, cho dù là biến mất thì hắn cũng không cảm thấy đáng tiếc. Cuối cùng cũng không phát sinh thêm chuyện gì ngoài ý muốn, hai người đứng dậy dùng bữa. Sau giờ ngọ mới thấy tông chủ và tế ti xuất hiện, đối với các trưởng lão mà nói, việc hai người thỉnh thoảng cùng nhau mất tích không còn là chuyện quá kỳ quái. Quyết Vân nhẹ nhõm thở ra, Nham Kiêu đối với việc này hoàn toàn bình thường, Lâm Sở trong lòng có chút chua xót phức tạp nhưng cũng cảm thấy an tâm. Trong Viêm Lạc cung, các trưởng lão đã sớm biết quan hệ của hai người đã đến mức nào, người ngoài không biết nhưng bọn hắn rất rõ ràng giữa tông chủ và tế ti nếu một người xảy ra chuyện, hơi có chút sơ xuất thì sẽ dẫn đến tai họa hủy thiên diệt địa. Bất luận là viêm hỏa khuynh thành hay là linh lực phát tiết phá hủy vạn vật, nhóm trưởng lão bọn hắn đã sớm tự mình chứng kiến cũng như trải qua những việc này. Hiện giờ trong Ngân Diệu tộc có người li kì mất tích, chuyện này phát sinh ở trong Lôi Lạc thành tất nhiên sẽ khiến cho nhiều người chú ý. Ngân Diệu tộc cường đại như vậy nhưng tộc nhân lại không minh không bạch mà mất tích, hơn nữa ở vào thời điểm này nếu không điều tra rõ ràng thì khi có họa lớn xảy ra sẽ không có ưu đãi cho bất luận kẻ nào. Lăng Lạc Viêm lại nhớ đến “Bọn hắn” mà Linh Thư đã từng nói qua. Những người đến từ dị vực của vùng đại mạc, không biết là loại tộc nào. Từ Viêm Lạc cung đi ra, hắn dẫn theo tộc nhân hướng đến chỗ ở của Ngân Diệu tộc cách Vọng Thiên Thai không xa. Ngân Diệu tộc tự xây dựng nơi tá túc, hơn một ngàn dân không biết là có đủ ở trong đó hay không. Liếc mắt một cái có thể nhìn thấy những thạch ốc san sát nối tiếp nhau, tất cả đều được làm bằng những viên đá màu trắng, khắc chạm rất tỉ mỉ, có thể nhìn ra đã hao tốn tâm tư không ít, chắc là tính toán chờ đợi trường kì ở nơi đây. (thạch ốc = nhà bằng đá) “Long chủ” Nhìn thấy vương của bọn hắn một lần nữa lại tiến đến nơi đây, Ngân Diệu tộc không quá vui sướng, lúc này thật ra hiểu được, vì vậy không hề xưng hô tông chủ, miễn làm cho Long Phạm khó chịu. Long Phạm ở ngay bên cạnh Lăng Lạc Viêm, thấy bọn họ hành lễ nhưng hắn không hề có một chút phản ứng nào. Người dẫn đầu chính là Hoài Nhiễm đã từng cầu kiến Lăng Lạc Viêm, thấy tình hình như vậy liền vội vàng chữa lại, “Hoài Nhiễm mang theo tộc nhân bái kiến Viêm chủ.” Lăng Lạc Viêm thấy bọn họ thận trọng như thế liền không khỏi cảm thấy thú vị, đưa tay lôi kéo Long Phạm ở bên cạnh đi vào phía trong, “Ngân Diệu tộc xảy ra chuyện nhưng lại muốn tế ti của Xích Diêm tộc đến quản.” Dừng một chút, hắn hướng ra sau liếc mắt một cái, “Ngân Diệu tộc chẳng lẽ chỉ có năng lực như thế?” Hỏi một cách điềm nhiên như không, trong lời nói lại mang theo ý tứ khinh thường, Hoài Nhiễm muốn phản biện nhưng cũng không dám ở trước mặt bạch y nam nhân mà cãi lại vị Viêm chủ này, chỉ có thể cúi đầu ngậm miệng. Lăng Lạc Viêm hừ lạnh một tiếng rồi đi vào nội đường, tự động ngồi xuống vị trí chủ tọa, “Nói cho bản tông chủ biết đã xảy ra chuyện gì?” Dựa vào ghế, hồng sam nam nhân nâng cằm lộ ra ánh mắt tràn đầy hứng thú hướng đám người Ngân Diệu tộc nhìn lại. Hoài Nhiễm thoáng do dự, lại nhìn sang Long Phạm đang nhắm mắt bất động, hắn bất đắc dĩ mở miệng, “Vốn cũng không có gì bất thường, sau khi diện kiến Viêm chủ rồi quay về, ta để cho tộc nhân tự sửa sang và thu dọn nơi đây, sau đó triệu tập các diệu sư để nghị sự, lúc này mới phát hiện có người không trình diện, đi vào phòng của bọn hắn để xem xét cũng không thấy có gì cổ quái, chẳng qua không tìm thấy bóng dáng của bọn hắn ở bất cứ nơi nào.” Nói cho chính xác, hắn triệu tập nghị sự là vì quan hệ đến lực lượng diệt thế mà Đồ Lân lưu lại. Ngân Diệu vương của bọn hắn vì vị Viêm chủ này mà buông tha cho tất cả kế hoạch ban đầu. Thân là diệu sư, hắn cảm thấy cần phải thương thảo việc này một lần nữa, đem ý kiến của tộc nhân nói cho Long Phạm, chưa từng nghĩ rằng lại xảy ra chuyện. “Không biết mất tích mấy người?” Quyết Vân cảm thấy kỳ lạ, Ngân Diệu tộc có cao thủ nhiều như mây, tất cả đều là người có linh lực thâm hậu, làm sao lại có người vô cớ mất tích. (lần đầu tiên ta nghe thuật ngữ ‘nhiều như mây’) “Sáu người, tất cả đều là cao thủ trong tộc.” Hoài Nhiễm trả lời, trên mặt tràn đầy nghi hoặc. “Nếu không ở trong tộc thì đã tìm đến những nơi khác ở trong thành hay chưa?” Lâm Sở nghĩ rằng những người đó có lẽ đi đến những nơi khác. “Nói không chính xác là chính mình tự rời đi, hà tất phải kinh ngạc như thế.” Nham Kiêu đứng phía sau Lăng Lạc Viêm và Long Phạm thờ ơ nhận xét. Hoài Nhiễm nhất thời trợn mắt, trong lòng tràn đầy khó chịu đối với Xích Diêm tộc, nhìn thấy Ngân Diệu tộc chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy, không nhịn được mà lớn tiếng đáp lại, “Tộc ta không giống các tiểu tộc, mọi chuyện đều có quy củ phép tắc, thân là diệu sư làm sao ra ngoài mà không thông báo một tiếng cho tộc nhân? Huống chi căn bản không ai nhìn thấy bọn hắn xuất môn, trong đó nhất định có điều khả nghi!” Giọng nói của Hoài Nhiễm vang vọng khắp phòng, sắc mặt của Ngân Diệu tộc trở nên trầm trọng. Nham Kiêu cũng biết chính mình đã thất ngôn, kiêng kị đặc thù của Ngân Diệu tộc nên hắn không dám tùy tiện nói tiếp. Lăng Lạc Viêm vẫn điềm nhiên khoát tay, “Có chuyện gì khả nghi thì chỉ cần tra rõ là được, ở chỗ này sốt ruột có ích lợi gì?” Nhìn về phía Hoài Nhiễm, ngữ thanh sắc bén tràn đầy ý tứ trách mắng, phong thái tuy vẫn ngạo mạn nhưng chỉ một cái liếc mắt lại làm cho Hoài Nhiễm không dám nói tiếp, bỗng nhiên nhớ lại viêm hỏa cũng như sóc thủy vốn là thần nhân lưu lại, xem ra vị Viêm chủ ở trước mặt tuy thái độ ngả ngớn cuồng ngạo nhưng vẫn là đấng cứu thế kế thừa Hách Vũ lực. Nói cách khác, giờ khắc này hai người đang sóng vai mà ngồi vốn là quan hệ đối địch, mà không phải như những gì bọn hắn nhìn thấy trước mắt, vương của bọn hắn lại vì Viêm chủ mà châm trà bưng nước…… Dường như tất cả những gì xảy ra lúc này không hề quan hệ đến hắn. Long Phạm đem chén trà ở trên bàn đặt vào tay của Lăng Lạc Viêm. Một đêm thì thầm triền miên, tông chủ của hắn có lẽ cảm thấy khát nước. (o_o …….) Lăng Lạc Viêm hiểu được ý tứ ái muội của hắn liền liếc mắt một cái, thản nhiên tiếp nhận, cũng không cảm thấy có gì bất ổn. Hoài Nhiễm cùng các diệu sư ở phía sau lại bắt đầu nhíu mi, vẻ mặt thập phần cổ quái, giống như nhìn thấy thần nhân của bọn họ bị chà đạp, vô cùng ủy khuất. Ngày ấy ở bên ngoài Viêm Lạc cung, Diệu sư của Ngân Diệu tộc một thân áo giáp với tư thế oai hùng bất phàm, nhưng giờ khắc này vẻ mặt lại nhân nhượng một cách gượng ép. Đám người của Quyết Vân có thể hiểu rõ tâm tư của Ngân Diệu tộc. Nhớ đến lúc trước bọn hắn nhìn thấy tế ti tự mình hầu hạ sinh hoạt hằng ngày của tông chủ thì bọn hắn cũng vô pháp thừa nhận, nhưng sự thật chứng minh tông chủ xứng đáng như vậy. Bất luận là nhìn như thế nào thì hồng sam nam nhân như viêm hỏa chói mắt này nên đứng trên đầu thiên hạ, nắm trong tay hết thảy. Những gì tông chủ của bọn hắn đã làm đều khiến bọn hắn cam tâm tình nguyện phục tùng. Chỉ mong không bao lâu sau cũng có thể làm cho Ngân Diệu tộc cũng cam tâm như vậy. Một người dâng nước, một người tiếp nhận, nhưng chỉ chốc lát thần sắc của mọi người trong phòng liền biến đổi mấy lượt. Lăng Lạc Viêm cũng xem như chưa từng nhìn thấy, hắn không hề để ý ở trước mặt Ngân Diệu tộc mà tỏ rõ Long Phạm là tế ti của Xích Diêm tộc, không còn là Ngân Diệu vương lúc trước. Tế ti thị phụng tông chủ cũng là việc cần phải làm, uống một ngụm trà rồi đặt xuống bàn, vẻ mặt của hắn tràn đầy châm chọc nhìn về phía Ngân Diệu tộc, “Những tộc nhân mất tích dù sống hay chết cũng phải đến một nơi, lục soát toàn bộ Lôi Lạc thành thì sẽ tìm thấy. Người của Ngân Diệu tộc không ít, không chia nhau đi tìm mà lại ở đây lãng phí thời gian, căn bản là làm chuyện vô bổ.” “Có lẽ bọn hắn không thật sự lo lắng.” Long Phạm thản nhiên nói, Lăng Lạc Viêm đồng ý gật đầu, “Lời của tế ti không sai, một khi đã như vậy thì bản tông chủ cũng không hà tất phải xen vào việc của người khác.” Nói xong liền đứng dậy. Hắn cũng biết tâm tư của Ngân Diệu tộc, bọn họ muốn dùng việc này để làm cho Long Phạm chú ý. Đương nhiên việc tộc nhân mất tích nhất định là sự thật, suy cho cùng bọn họ cũng không có lá gan lớn đến mức dám giở thủ đoạn lừa gạt Long Phạm. Lăng Lạc Viêm đứng dậy, người của Xích Diêm tộc chuẩn bị rời đi, bạch y bào tế ti ở bên cạnh hắn hiển nhiên cũng đi theo, Hoài Nhiễm thấy tình hình như vậy liền vội vàng tiến lên, “Viêm chủ, khoan đã!” Lăng Lạc Viêm dừng bước, đang muốn châm biếm vài câu thì bỗng nhiên một trưởng lão của Xích Diêm tộc từ bên ngoài chạy vào, “Tông chủ——đại sự không tốt!” “Chuyện gì mà không tốt đến mức như vậy? Nói nghe xem.” Lăng Lạc Viêm dừng bước, đã nhiều ngay qua hắn không chờ mong có chuyện tốt phát sinh. “Trong Viêm Lạc cung phát hiện mấy cổ thi thể, không phải người của tộc ta, xem ra là người lạ, cũng không phải người của các tộc khác trong Viêm Lạc cung.” “Trong cung có nhiều người, chẳng lẽ ngươi có thể nhớ rõ từng người một? Còn không mau đi tra rõ thân phận.” Lăng Lạc Viêm cười nhạo một tiếng, nơi này có mấy người mất tích, bên kia lại có vài cổ thi thể, lần này thực đúng là luân phiên, vừa nghĩ đến đây thì ý cười trên môi của hắn bỗng nhiên dừng lại. Long Phạm nhìn hắn, cả hai đều biết bọn hắn đang nghĩ đến cùng một chuyện. Ngân Diệu tộc ở đây có người vô cớ mất tích, liền có người ở Viêm Lạc cung tử nạn một cách bí ẩn…..Chẳng lẽ chuyện này là trùng hợp? Vội vàng chạy về cung, Lăng Lạc Viêm dẫn theo các trưởng lão đến một hành lang gấp khúc hẻo lánh, thấy mấy người đã chết, vài vị diệu sư của Ngân Diệu tộc nhất thời biến đổi sắc mặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]