Với người luôn giữ thần sắc trầm tĩnh bình thản nhưng lại nói ra những lời điên cuồng quyết tuyệt thì người nghe sẽ có cảm giác như thế nào?
Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy thực hài lòng, hắn cực kỳ thích khi Long Phạm vì hắn mà lộ ra bộ mặt tối tăm u ám, dỡ xuống biểu tình ung dung bình thản, bỏ đi thái độ trầm tĩnh ôn hòa, vì hắn mà trở nên thâm trầm, vì hắn mà mất đi bình tĩnh, đó là Long Phạm mà chỉ duy nhất một mình hắn mới có thể nhìn thấy.
Hắn muốn chính là Long Phạm như thế. Từ khi biết được thân phận thật sự của Long Phạm cho đến nay thì phiền toái rốt cục bị loại trừ. Khi Long Phạm nhớ lại quá khứ trong ngàn năm qua, hắn thủy chung bất mãn với biểu hiện thản nhiên ung dung của Long Phạm.
Mà lúc này, hắn rất thích khi cảm nhận được tình ý của Long Phạm dành cho hắn.
“Nếu ngươi muốn hủy thiên diệt thế thì nhớ lưu lại tánh mạng của tộc nhân, trong tay không có người nào thì bảo ta làm tông chủ còn có ý nghĩa gì.” Tựa như đang trả lời một chuyện không hề đáng giá được coi trọng, Lăng Lạc Viêm hướng mắt nhìn Long Phạm, vừa chế giễu vừa cười tà mị, “Nếu không đứng dậy thì sẽ quá ngọ, chẳng lẽ ngươi tính cả ngày nằm ở trên giường?”
Còn tưởng rằng Long Phạm sẽ có chút không khỏe, kết quả hắn mới phát hiện là không cần phải lo lắng về vấn đề này, tế ti của hắn đã sớm dùng hành động để chứng minh căn bản không có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuy-hua-phong-luu/1521205/quyen-4-chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.