Lăng Lạc Viêm nhìn thấy vẻ mặt của Long Phạm liền biết việc sắp sửa nói ra hết sức quan trọng, nóng vội muốn biết tình trạng thân thể của hắn, trầm giọng hỏi, “Rốt cục là như thế nào, linh lực của ngươi đâu?” “Linh lực của ta vẫn còn, chỉ là sắp hao hết. Khối thân thể này đã trải qua gần ngàn năm, một khi mất đi linh lực, không lâu sau sẽ giống như thường nhân, qua một thời gian sẽ như Quan Mão lúc trước, nhanh chóng già yếu mà chết đi.” Thần sắc bình tĩnh không hề biến hóa, dường như Long Phạm không phải đang nói về việc liên quan đến mình, mà là đang nói đến sinh tử của người khác, giọng nói trầm tĩnh nhưng người nghe lại cảm thấy trong ngực như bị một nhát đao đâm xuyên vào, trong nháy mắt tiếng tim đập cũng phải đình chỉ. “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!” Nằm trên người Long Phạm, gắt gao siết chặt vạt áo của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm trừng lớn hai mắt không dám tin vào những gì mình đang nghe thấy, hắn luôn cho rằng Long Phạm sẽ vô sự, tuyệt đối không nghĩ đến đáp án này. Long Phạm tiếp tục nói “Ngủ say là vì thân thể không thể khống chế được linh lực, ta càng ngày càng giống như thường nhân, phải ăn uống và nghỉ ngơi thì mới có thể….” Đột nhiên đôi môi bị hôn xuống, ngăn cản lời nói của hắn, Lăng Lạc Viêm đè chặt Long Phạm trên giường, mãnh liệt cuồng hôn, tàn sát bừa bãi lên môi của hắn, đầu lưỡi thâm nhập vào trong khoang miệng, vội vàng chiếm đoạt, trong mũi chỉ còn hơi thở của nhau, mùi hương thoang thoảng lạnh lùng vây quanh toàn thân. Hết thảy những thứ này đều chứng minh Long Phạm vẫn khỏe mạnh. Làm sao lại sắp hao hết linh lực, làm sao lại có thể chết? Long Phạm đáp lại nụ hôn của hắn, đưa tay ra sau lưng ôm chặt hắn, nhẹ nhàng an ủi, sau đó dời môi kề sát bên tai Lăng Lạc Viêm, không một chút hoang mang tiếp tục nói, “Đừng nóng vội, vẫn có thể cứu. Dù sao ta không thể để cho tông chủ của ta một mình sống trên đời.” Trước kia khi chưa gặp Lạc Viêm, hắn căn bản không hề để ý đến sinh tử của chính mình, chẳng qua hiện giờ đã thay đổi. Hơi thở ngưng lại một chút, Lăng Lạc Viêm khẽ khép mắt lại, bên trong đôi mắt như có ngọn lửa toát ra, tràn đầy nguy hiểm, “Dọa ta rất thú vị? Hay ngươi nghĩ rằng nói như vậy ta sẽ cao hứng? Long Phạm, ngươi có biết mấy ngày qua ta cảm thấy như thế nào không? Hiện giờ ngươi tỉnh lại trước tiên là nói mình sẽ chết, rồi sau đó lại bảo có thể cứu, ngươi bảo ta…..” phải làm sao bây giờ? Câu nói cuối cùng vẫn chưa nói ra, bàn tay nắm lấy đầu vai của Long Phạm càng siết chặt, lúc này tâm tình của hắn quả thực giống như đang trôi dạt giữa không gian bất tận. Hắn thật sự tưởng tượng không ra có một ngày Long Phạm phải chết. Hắn vẫn luôn nghĩ rằng nam nhân này sẽ tiếp tục cường đại như vậy, mặc kệ hắn phóng túng tùy tiện hành sự như thế nào thì Long Phạm luôn ở phía sau làm hậu thuẫn cho hắn, trở thành sự sống mà hắn có thể dựa vào. Nhưng mới vừa rồi Long Phạm lại nói cho hắn những điều này, những việc hắn chưa bao giờ nghĩ đến có thể phát sinh. “Lạc Viêm thực lo lắng cho ta.” Ngồi dậy, Long Phạm thoát hạ nội sam trên người, đem Lăng Lạc Viêm ôm vào thân thể xích lõa của mình, bên môi nhếch lên. Lời nói mang theo ý cười làm cho Lăng Lạc Viêm hận không thể một quyền đấm vào người Long Phạm, “Là vô cùng lo lắng, đến lúc này ngươi còn tâm tư dọa ta, ngươi không thể đem hết thảy mọi chuyện nói ra một lần được hay sao?” Hắn thật sự chịu không được, người nam nhân này vì muốn xem hắn lo lắng đến luống cuống mà đem sự việc nghiêm trọng như vậy chia ra vài lần để nói, thậm chí đến bây giờ vẫn chưa nói cho rõ ràng. Bất mãn với thái độ của Long Phạm, nhưng hai tay vẫn vờn quanh trên thân thể xích lõa mê người ở trước mặt, Lăng Lạc Viêm kiềm chế cảm xúc của chính mình, “Nói đi, rốt cục là làm sao lại thế này, với linh lực ngàn năm của ngươi làm sao có thể hao tổn đến mức này?” “Không biết bắt đầu từ khi nào thì ta phát hiện linh lực trong người không thể tăng lên, nói cách khác đó là không thể tiếp tục tu luyện, linh lực tích tụ trước đây có thể cho ta tùy ý vận dụng, nhưng giống như một ly nước, càng ngày càng tiêu hao, trong chén lưu lại càng ngày càng ít, cho đến một ngày có thể nhìn thấy đáy. Cũng may tích lũy trong ngàn năm qua cũng đủ sử dụng, từ đây đến ngày hao hết thì vẫn còn một đoạn thời gian.” Ngữ thanh của Long Phạm trước sau vẫn ổn định, giọng nói vang lên bên tai Lăng Lạc Viêm, hô hấp thoang thoảng hương sen thanh khiết, toàn thân bị hơi thở của Long Phạm vờn quanh, tâm tư hỗn loạn hoang mang lúc trước rốt cục được bình ổn, Lăng Lạc Viêm tỉnh táo trở lại, “Là vì ta.” Ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, hắn nhíu mi, “Ngươi là vì ta mới hao phí linh lực. Trận chiến ở Vọng Thiên Thai, vì đem hồn phách của ta tụ hợp rồi đuổi ta về dị thế, sau đó lại dùng linh chú đưa ta quay trở lại, những việc này hao phí một lượng linh lực khổng lồ, tiểu Ngải đã nói cho ta biết.” Long Phạm chậm rãi gật đầu, nâng khuôn mặt hắn lên, “Là vì ngươi nhưng cũng là ta tự nguyện.” Ngữ thanh vừa thong thả vừa nghiêm túc, nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh ôn nhu của Long Phạm, ý tứ trong lời nói làm cho Lăng Lạc Viêm hoàn toàn hiểu rõ nguyên nhân vì sao lúc trước Long Phạm không chịu đem nội tình nói ra. Khép mắt lại làm cho tâm tư của mình ổn định, hắn biết giờ khắc này điều mình cần chính là bình tĩnh, nếu hắn tiếp tục tự trách bản thân thì đã uổng phí hết thảy những gì Long Phạm đã làm vì hắn. “Không sai, đây là ngươi tự nguyện, ta sẽ không nói lời cảm tạ đối với ngươi, ta cũng không cảm thấy áy náy, mấy ngày qua ta đã tiêu hao hết thảy tâm tư vì lo lắng. Lúc này ta muốn biết làm sao mới có thể vãn hồi? Làm sao mới có thể cứu ngươi?” Lăng Lạc Viêm hít sâu một hơi, mở to hai mắt, hắn chăm chú nhìn Long Phạm, ánh mắt sáng rực. Trong đôi mắt không còn lo âu mà giờ khắc này hiện lên chính là kiên định và sắc bén khiến Long Phạm không thể dời mắt. Làm việc quyết đoán, có thể nhìn thấy thấu triệt hết thảy mọi việc, đây chính là người mà hắn quyết tâm bảo hộ. Khẽ cười, Long Phạm nghiêng người ôm chặt Lăng Lạc Viêm vào lòng, nhẹ nhàng hôn xuống cổ của hắn, “Không cần quá nghiêm trọng, vẫn còn hơn một tháng ta mới có thể hao hết linh lực, chúng ta còn cả một tháng thời gian để tìm cách giải quyết, chỉ cần phá vỡ linh ấn trên người của ta thì mọi vấn đề có thể giải quyết dễ dàng.” “Linh ấn? Sở dĩ ngươi không thể tu luyện linh lực là vì trên người của ngươi bị phong ấn?” Lăng Lạc Viêm kinh ngạc, liên tiếp những chuyện từ trong miệng Long Phạm nói ra đều khiến hắn vô cùng sửng sốt. Đến lúc này hắn mới phát giác chính mình quả thật vẫn chưa hiểu rõ người nam nhân này, hắn hoàn toàn không hề biết một chút gì về quá khứ của Long Phạm. Khi đã nói ra, Long Phạm không dự định giấu diếm, nhớ lại chuyện mấy trăm năm trước, hắn thản nhiên nói, “Lúc ấy tu luyện linh lực đến một cấp độ nhất định thì ta rốt cục phát hiện thân thể của mình không thể cất chứa quá nhiều lực lượng, có một tầng linh ấn hạn chế hấp thu linh lực, cho dù tu luyện như thế nào cũng không thể sử dụng số linh lực đó, lúc ấy ta đã ở trong tộc, cơ hội ra tay không nhiều lắm vì vậy cũng không để ý, rồi sau đó cũng mặc kệ.” Không để ý rồi mặc kệ? vẻ mặt của Lăng Lạc Viêm trở nên cổ quái nhìn chằm chằm Long Phạm, “Ngươi cũng biết lực lượng của ngươi khiến bao nhiêu người e ngại, bây giờ ngươi lại nói với ta lực lượng của ngươi vẫn chưa hoàn toàn thi triển, tất cả đều bị hạn chế bởi phong ấn?” Không biết những người chết dưới tay của Long Phạm có cảm thấy không hề oan uổng hay không, những người luôn xem Long Phạm như thần nhân nghe xong lời này thì sẽ mang biểu tình như thế nào. Long Phạm gật đầu mỉm cười, “Không sai, chỉ cần cởi bỏ phong ấn thì lực lượng của ta có thể khôi phục.” “Vậy mau cởi bỏ đi, chẳng lẽ tế ti muốn bản tông chủ đích thân bảo hộ ngươi hay sao?” Thoáng thả lỏng tâm tình, Lăng Lạc Viêm nhướng mi, vẻ mặt tà khí ngả ngớn, kề sát trên người Long Phạm, há miệng cắn lên môi hắn, rồi kéo dài xuống dưới cằm, bắt đầu nhẹ nhàng cắn lên cổ họng của Long Phạm. “Lạc Viêm nếu không muốn nghỉ ngơi thì cứ tiếp tục.” Trong miệng nhắc nhở Lăng Lạc Viêm, Long Phạm đưa tay mơn trớn lên vết cắn ở trên cổ của mình, mỉm cười ôn nhu nhưng lại hàm chứa ẩn ý ái muội, trong đôi mắt thanh lam thản nhiên hiện lên gợn sóng âm u. Trong nháy mắt Lăng Lạc Viêm liền tỉnh ngộ, nhớ lại nam nhân dưới thân tuy nhìn có vẻ lãnh tĩnh biết kiềm chế nhưng căn bản hoàn toàn tương phản, dừng lại bàn tay đang vuốt ve trước ngực Long Phạm, hắn nghiêng người nằm sang một bên, khẽ hôn bên tai của Long Phạm một chút, “Ta sẽ không hỏi ngươi làm sao có phong ấn, là ai đã đặt vào trên người của ngươi. Tóm lại đừng quên mau chóng đem nó cởi bỏ, bằng không….” “Bằng không thì thế nào?” Long Phạm nghiêng người đem toàn thân của Lăng Lạc Viêm ôm chặt vào lòng, lại nghe bên tai vang lên ngữ thanh nhẹ nhàng vừa cười vừa nói, “Bản tông chủ sẽ đem toàn bộ những gì trước kia nhận được từ trên người của ngươi trả lại.” Hắn sẽ làm cho Long Phạm cũng nếm trải mùi vị bị người ta đào sâu trong cơ thể, không thể khống chế, chỉ có thể trầm luân cảm thụ đối phương. (em nó lại thèm o_o) Trả lời xong, Lăng Lạc Viêm nhắm mắt lại, cảm giác được hơi thở của Long Phạm vây quanh làm cho hắn an tâm, nhiệt độ ấm áp cùng xúc cảm quen thuộc khiến hắn nhanh chóng chìm vào giấc mộng. Ánh mắt yêu thương chăm chú nhìn Lăng Lạc Viêm, Long Phạm vì lời nói uy hiếp của hắn mà lộ ra nụ cười ung dung tao nhã. Nguyên lai từ trước đến giờ Lạc Viêm vẫn chưa buông tha, như thế xem ra về sau phải càng cố gắng làm cho hắn quên đi việc này mới được. (dễ dầu gì) Một ngày yên lặng lại trôi qua tại Xích Viêm cung, chẳng qua sự yên lặng hôm nay không còn áp lực phiền muộn, có người đã thấy tế ti xuất hiện, cũng thấy tông chủ và hắn cùng đi về Xích Viêm cung. Nghe được hồi báo, các trưởng lão đều yên tâm, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được tháo bỏ. Chỉ cần tế ti vô sự, bất luận lời đồn ở bên ngoài như thế nào đều có thể bị dập tắt, việc tiếp đón các tộc trong thiên hạ tại Lôi Lạc thành vào một tháng sau cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Ngay lúc này, bọn hắn quả thật rất sợ có chuyện gì xảy ra, bất luận là tế ti hay là tông chủ, hết thảy đều phải thận trọng mới được. Phái thêm người canh gác, các trưởng lão không dám tìm hiểu vì sao tế ti đại nhân lại đột nhiên ngã xuống rồi hôn mê, việc này tông chủ và tế ti không nói thì bọn hắn cũng không cần biết, trước mắt còn rất nhiều việc đang chờ bọn hắn giải quyết. Từ khi Xích Diêm tộc triệu tập thiên hạ cùng chung ứng phó thiên kiếp, các tộc nghe được việc này đều bắt đầu có phản ứng. Bàng quan mặc kệ cũng có, nghe lệnh tiến đến cũng có, dù sao sự tình liên hệ đến an nguy của mỗi người, phần lớn các tộc đều phái người trước tiên đến Lôi Lạc thành để tìm hiểu. Hơn nửa tháng trôi qua, lúc này các tông tộc đã tụ tập đông đảo trong Lôi Lạc thành. Bảy mươi hai gia tộc trong Xích Diêm không dám chậm trễ sơ suất, sớm phái người tiến đến tiếp ứng. Các trưởng lão cũng từ khắp nơi quay về, thường xuyên đem tin tức bẩm báo từ Lôi Lạc thành về tổng điện Xích Diêm tộc. Trong mấy ngày này, Lôi Lạc thành và Xích Diêm tộc trở thành tâm điểm trong mắt tất cả mọi người. Trước khi các tộc tiến đến buổi triệu tập đã nghe đủ loại tin đồn, trong đó cũng bao gồm cả việc Yêu tộc xuất hiện trên thế gian. Đặc thù của Yêu tộc cũng được loan truyền, vốn không biết nhưng hiện giờ người nào cũng rõ, ai có được Yêu tộc thì sẽ có được linh lực vô tận, mà lúc này thiếu niên Yêu tộc lại thuộc về Xích Diêm tộc. Bất luận tin tức đồn đãi Xích Diêm tộc gặp họa, tế ti Long Phạm bị thương có thật hay không, thì rõ ràng vị Viêm chủ Lăng Lạc Viêm đã có được thiếu niên Yêu tộc. Một mình hắn đã đủ khiến kẻ khác kiêng kị, bây giờ lại càng không có người nào dám mưu đồ này nọ. Ai cũng biết hơn mười tông tộc vì cướp đoạt Yêu tộc mà xâm nhập địa giới Xích Diêm đều đã bị tiêu diệt. Không quá vài ngày, lực lượng của các tộc này đều bị Xích Diêm tộc thu nạp, địa bàn phân phối ở khắp nơi cũng bị Xích Diêm tộc chiếm cứ. Hiện tại, ngoại trừ thanh danh, ngay cả lực lượng, có thể đứng ngang hàng với Xích Diêm tộc cũng không nhiều lắm. Kiền Kì tộc có lẽ nằm trong số đó, còn có Ngân Diệu tộc đã ẩn tích từ rất lâu. Danh vọng trên hàng các tông tộc khác, kế thừa Đồ Lân lực, theo truyền thuyết kể lại thì Ngân Diệu tộc sở hữu một bảo vật hết sức quý báu, đây chính là một trong ba bảo vật được nhắc đến trong câu ca dao, có thể cùng Xích Diêm tộc cứu vãn thiên kiếp. Chẳng qua Ngân Diệu tộc đã sớm biến mất khỏi thế gian mấy trăm năm nay, không biết là mai danh ẩn tích hay là bị tiêu diệt, không còn truyền nhân sống trên thế gian, nếu không có Ngân Diệu tộc thì thiên kiếp lần này phải làm thế nào? Duy Hách Vũ tụ Đồ Lân, ba vật hợp một, cứu thế khả thành. Hiện giờ mọi người đều nhớ kỹ câu ca dao này. Bên ngoài đủ chuyện rối rắm thay phiên xuất hiện, trong tộc vẫn chưa kịp chuẩn bị, một tháng thời gian rất nhanh đã trôi qua hơn phân nửa, lúc này Lăng Lạc Viêm rốt cục không thể tiếp tục chờ đợi, quyết định xuất phát khởi hành. “Gọi người chuẩn bị, ngày mai khởi hành đến Lôi Lạc thành.” Nghị sự tại Lâm Tiêu điện, các trưởng lão ngồi ngay ngắn ở hai bên, lúc này cơ bản đều đến đông đủ, trên ghế chủ tọa có hai người sóng vai mà ngồi. Một người hồng y tóc bạch kim, ánh mắt sắc bén lộ ra khí thế mãnh liệt bách nhân lại mang theo vài phần tà khí mị hoặc, đặt truyền thư trong tay xuống bàn, nói ra những lời này rồi liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái. Người ngồi bên cạnh hắn chính là tế ti Long Phạm, xem ra ôn hòa như ngày thường, dung mạo vẫn ung dung trầm tĩnh, lúc này nâng lên ánh mắt lạnh nhạt bình thản đảo qua các vị trưởng lão đang ngồi ở bên dưới, “Chuyến này nhất định sẽ đối mặt cùng Kiền Kì tộc, các vị trưởng lão hãy cẩn thận ngôn hành của chính mình, nếu gây ra tranh chấp rắc rối thì đối với tộc ta cũng không có ưu đãi.” Lời này ám chỉ ai thì các trưởng lão trong lòng đều rõ ràng, ánh mắt đồng loạt hướng lên người Nham Kiêu đánh giá. Hành động của Kiền Kì tộc đúng là vì khơi dậy chiến tranh, hiện giờ loạn thế mới chính là điều mà Phong Trần Tuyệt mong muốn, đục nước béo cò, thừa dịp làm loạn là thủ đoạn quen thuộc mà Kiền Kì tộc hay sử dụng. “Kiền Kì tộc tung tin đồn thổi hòng lay động lòng người, nếu không cho bọn hắn biết tay thì không biết còn có thể làm ra chuyện gì, dã tâm của người kia không chỉ có như thế.” Nham Kiêu kích động không thể kiềm chế liền đứng bật dậy, từ trước đến nay hắn luôn chủ trương muốn giải quyết Kiền Kì tộc. “Việc này không vội, đến Lôi Lạc thành, không lo sẽ không thể tìm thấy cơ hội cho bọn hắn biết tay. Nham Kiêu, ngươi ngồi xuống.” Lăng Lạc Viêm thản nhiên ngẩng đầu ra hiệu, Nham Kiêu đang muốn tiếp tục lên tiếng thì lại nghe thấy ngữ thanh của tế ti truyền đến, “Việc này vẫn chưa xác định đó là do hắn làm, nếu là Phong Trần Tuyệt, hắn sẽ khiêu khích ngay trước mặt, thậm chí thừa cơ hội gây thêm rắc rối.” Chỉ là hiện giờ vẫn chưa thấy gì. Long Phạm nhắm mắt lại như có chút đăm chiêu. Theo như lời của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm cũng cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ trong tộc có người đem việc này truyền ra ngoài? Nhiều người nhiều miệng, cho dù tin tức có bị rò rỉ thì cũng không quá kỳ quái, nhưng lời đồn đãi Xích Diêm tộc gặp đại họa, ngay cả Long Phạm cũng không thể ngăn cản, thì rõ ràng người tung tin đồn cố ý đối phó với Xích Diêm tộc. Là ai truyền ra lời ấy? Các trưởng lão đang ngồi? Hay là các truyền sử dưới tay bọn hắn? Hay là các tộc nhân….. Đang suy đoán thì cảm giác bàn tay đặt trên bàn bị bao phủ bởi một nhiệt độ ấm áp, Lăng Lạc Viêm nắm lại tay của Long Phạm, hiểu được ý tứ của Long Phạm, hắn dứt bỏ những suy đoán trong lòng. Cho dù mất đi linh lực, hắn vẫn tin tưởng người nam nhân này, cho dù vấn đề phiền phức đến đâu thì cứ giao cho tế ti của hắn giải quyết. Nghị sự kết thúc, đến ngày thứ hai, đoàn người Xích Diêm tộc đang trên đường đến Lôi Lạc thành. Dọc đường đi, trải qua một vùng đất trống ở bìa rừng, mọi người xuống ngựa nghỉ ngơi. Trước mặt Dạ Dực bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng bạch y bào. Đôi mắt trắng dã chợt co rút nhanh, hắn lập tức nhớ đến lời cảnh cáo của nam nhân này dành cho hắn. _________________
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]