“Ta cho rằng Lạc Viêm đối với quá khứ của ta cũng không có hứng thú.” Long Phạm mỉm cười nhìn hắn. Bất luận trong quá khứ đã trải qua những việc gì thì đều đã là quá khứ, không thể so sánh cùng người trước mắt.
Lăng Lạc Viêm lấy ra chén ngọc đặt trên bàn, rót đầy rượu trước mặt Long Phạm, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, “Ta làm sao lại không có hứng thú với quá khứ của ngươi. Chỉ là nghĩ đến không biết ngươi đã trải qua nhiều hay ít, có bao nhiêu chuyện muốn thành thật với ta, bởi vậy mới không có hứng thú hỏi ngươi.”
Lăng Lạc Viêm vốn không có ý định thăm dò quá khứ của Long Phạm vì đó toàn là những chuyện vô nghĩa. Nam nhân sống gần ngàn năm nhất định sẽ có rất nhiều chuyện cũ, nếu kể ra từng việc thì không biết phải nói đến khi nào. Long Phạm không biết còn nhớ rõ bao nhiêu điều, trong đó lại có bao nhiêu nam nữ đã từng ở trong lòng của hắn….
Nâng ly rượu lên trước mặt Long Phạm, hắn nhấp một ngụm.
Long Phạm mỉm cười nhìn thần sắc bất giác trầm hạ của Lăng Lạc Viêm, tiếp nhận ly rượu trong tay của hắn.
Chén ngọc màu lục bích lộ ra nhan sắc ôn hòa nhu nhuận, đùa nghịch giữa những ngón tay, Long Phạm nâng lên vật ở trong tay rồi nói, “Còn nhớ rõ những lời Lạc Viêm đã từng nói, lúc ấy ngươi ví von, lòng người một khi đã nhận định thì dù là y phục tầm thường cũng đều trở nên hoàn mỹ.”*
“Những gì ta đã nói tất nhiên sẽ không quên.” Lăng Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuy-hua-phong-luu/1521172/quyen-3-chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.