Đêm khuya yên tĩnh không một tiếng người, bóng tối thâm trầm, chỉ có từng cơn gió nhẹ chầm chậm lướt qua, tấm rèm trắng bên khung cửa sổ hắt lên một màu xanh lam nhợt nhạt. Trên giường có một người đang nằm, hơi thoáng khó khăn trở mình, hắn nghiêng người nằm, trong đôi mắt khẽ nhắm không có nửa điểm buồn ngủ.
Vô số hình ảnh lúc trước hiện lên từng thứ một. Đất đá sạt lở, nước sông cuồn cuộn, cuồng phong bão cát che khuất thiên địa, nhật nguyệt không còn chiếu sáng, tựa hồ tận thế đang buông xuống, nam nhân trong trận vẫn đứng yên bất động, phía trên bạch y bào loang lổ vết máu, hơi thở mang theo huyết tinh rung động khắp thiên địa, giống như muốn hủy diệt hết thảy vạn vật, rồi sau đó tất cả trở nên bất động, dần dần rời xa…..
Dường như vẫn nghe giọng nói thì thầm bên tai, mỗi một lần chỉ cần nhắm mắt thì có thể nghe đến giọng nói đó, ngữ thanh ôn nhu chậm rãi nhưng lại bá đạo không cho phản bác, giọng nói quen thuộc kia, mỗi một lời tựa hồ đều khắc sâu trong lòng hắn, đau đớn âm ỷ.
Chờ ta…..Lạc Viêm…..
Nhớ lại ngữ thanh bên tai, nhớ kỹ tên của người kia, hắn không biết đây là lần thứ mấy hắn mở mắt nhìn khắp xung quanh rồi tiếp tục nhắm lại.
Không phải, trước mắt hết thảy không phải là mộng, chẳng lẽ những gì nhìn thấy khi nhắm mắt lại mới là cảnh tượng trong mộng?
Ngoài cửa sổ, gió nhẹ vẫn thổi vi vu, trên chiếc bàn cạnh bức tường trắng xóa có vô số giỏ hoa quả được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuy-hua-phong-luu/1521147/quyen-3-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.