Huyết tinh theo bạch y bào phiêu tán. Trắng như sương như khói, trong mắt mọi người chỉ thấy tê ti vẫn ôm tông chủ nhưng mái tóc cư nhiên không còn đen huyền như trước, lộ ra mái đầu bạc mang theo ánh sáng kỳ dị, xõa dài sau lưng, tựa như bị vật gì đó dẫn dắt theo gió tung bay tứ phía, ẩn chứa một tiết tấu quỷ bí, phất phơ bồng bềnh.
Tiếng người hoảng sợ kinh hãi tựa hồ tận thế đang buông xuống, mây mù che khuất bầu trời tạo nên một mảnh u ám tối đen, khói bụi dày đặc tràn ngập khắp thiên địa.
Cho dù là hắn tạo ra, Long Phạm lại đối với việc ngoài thân không hề có cảm giác, núi đá xung quanh sạt lở, nước sông dâng lên cuồn cuộn, trên mặt đất bằng phẳng nứt ra thành những hố sâu trải rộng, không thể phân biệt đâu là thiên địa, chỉ còn cuồng phong đập vào mặt mang theo cát bụi mù mịt, lốc xoáy cuốn phăng tất cả, nhưng tựa hồ hết thảy đều không nằm trong mắt hắn.
Giờ khắc này hắn ôm Lạc Viêm trong lòng, chỉ biết từng mảnh hồn phách đang dần dần phiêu tán, không chỉ rời khỏi vòng tay của hắn mà còn rời khỏi thế gian này.
Muốn tụ hợp hồn phách của Lạc Viêm thì chỉ có thể làm cho Lạc Viêm chết đi rồi sau đó hồi sinh, đã quyết định sẽ làm như vậy, nhưng nhìn bóng dáng nằm trong lòng ngực vẫn làm cho hắn cảm giác như bị một nhát đao cắt sâu vào tim. Hắn biết rõ làm như thế là tốt nhất nhưng cho tới giờ khắc này hắn lại vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuy-hua-phong-luu/1521144/quyen-2-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.