*Thi cứu = thực hiện cứu người (ko phải là cứu xác chết đâu nha)
Chí bảo này trước đây chưa từng nghe thấy bất luận kẻ nào nhắc đến, giấu kỹ như thế, ngay cả các trưởng lão cũng không biết sự tồn tại của nó, có thể hiểu rõ tầm quan trọng của nó như thế nào.
Đồng thời vật ấy còn liên quan đến Hách Vũ….
Lăng Lạc Viêm không hề do dự, bất luận là vì sinh mạng của Miểu Lan hay là vì chí bảo trong tộc, việc cứu người cũng không nên trì hoãn. Hắn cũng muốn biết đến tột cùng là vật gì lại khiến kẻ khác xâm nhập vào trong tộc tìm kiếm như vậy.
“Hảo, đây là ngươi tự mình đề ra, muốn dùng vật ấy trao đổi với Miểu Lan, bản tông chủ đáp ứng.”
Hắn vừa dứt lời, việc này xem như đã quyết định. Đối với người của Xích Diêm tộc mà nói, đây là lần đầu tiên biết được trong tộc có chí bảo, hiện giờ không chỉ nóng lòng cứu người mà còn nóng lòng muốn biết đến tột cùng Hách Vũ lưu lại vật gì, thần bí như thế đối với Xích Diêm sẽ ảnh hưởng trọng yếu như thế nào.
Nóng lòng nhìn thấy Miểu Lan, Lăng Vân không muốn tiếp tục chờ đợi, trước mắt mỗi một khắc đối với hắn đều là dày vò.
Vốn là hai tộc, mà nay vì một tộc, vì cứu Tiêu Tự lúc trước hiện giờ là Miểu Lan mà các trưởng lão chung tay đồng lòng.
Năm đó vì Tiêu Tự mà phân chia thành hai tộc, lúc này cũng vì hắn mà một lần nữa hợp một, mọi người cùng đồng tâm hợp lực.
Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuy-hua-phong-luu/1521129/quyen-2-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.