Kỳ hạn trăm ngày vốn là thời gian hắn cùng Trữ Hinh ở đây, theo như lời thiếu nữ vừa nói lại làm cho hắn không thể không nghĩ tới một tầng hàm nghĩa khác. Trong vòng ba tháng không có người đến quấy rầy, chẳng lẽ muốn hắn và Long Phạm ở đây ba tháng? Cùng Long Phạm nhìn nhau, Lăng Lạc Viêm không khỏi ngoảnh đầu nhìn về phía đại môn đang khép lại. “Thánh nữ Trữ Hinh, chớ trách làm cho ngươi yêu thích,” Cúi đầu chăm chú nhìn nam nhân thần sắc bất định trong lòng mình, đáy mắt Long Phạm mang theo ý cười, nói lên hai chữ yêu thích lại tăng thêm ngữ điệu, tuy nhẹ nhàng lạnh nhạt nhưng Lăng Lạc Viêm lại có thể nghe được vài phần ghen tuông trong đó. Nam nhân sống gần ngàn năm cư nhiên cũng sẽ ghen tị, thu hồi tâm tư hỗn độn, Lăng Lạc Viêm nhịn không được khẽ nhếch khóe miệng gật đầu nói “Hiểu biết thức thời, ôn nhu lanh lợi, thuần khiết vô hạn….Trữ Hinh như thế tự nhiên khiến người yêu thích.” Từ một câu khen ngợi của Lăng Lạc Viêm, đáy mắt thanh lam của Long Phạm dần chuyển sang ám trầm. Nữ tử như thế quả thật không giống người thường, nhưng nàng càng không giống người thường càng làm cho hắn nhớ tới tình cảnh lúc trước Lạc Viêm cùng nàng ở trên giường. Môi Lạc Viêm hôn qua nàng, hai tay này vuốt ve nàng, khối thân thể ở trong lòng hắn từng đụng chạm nàng. Nàng vốn là đáng chết. “Nếu ngươi muốn nàng chết thì cứ tiếp tục nói.” Ôm Lăng Lạc Viêm thả xuống bên giường, Long Phạm vuốt ve sợi tóc buông xuống đầu vai của hắn, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi lại ôn hòa cố ý nhắc nhở. Hắn không giết Trữ Hinh là vì thân phận của nàng cũng là vì nàng đặc biệt, lại bởi vì hắn biết Lạc Viêm đối với nàng quả thật có vài phần yêu thích, mà nay Lạc Viêm mới thừa nhận tình ý đối với hắn, cho nên hắn không cần dùng cách giết Trữ Hinh để chứng minh tình cảm của mình đối với Lạc Viêm, việc này chỉ làm cho Lạc Viêm bất mãn. Hắn sẽ dùng cách khác để Lạc Viêm biết rằng mỗi một tấc trên người Lạc Viêm chỉ có thể là của hắn. Giọng nói thì thầm mềm nhẹ bên tai không nghe ra tức giận, đôi tay xuyên qua tóc hắn lại vô cùng ôn nhu, nhưng bất quá Lăng Lạc Viêm biết rõ những lời này của Long Phạm không phải hư ngôn. Tế ti của hắn ung dung thản nhiên cũng đủ làm cho người ta sống không bằng chết, mà Trữ Hinh bởi vì lúc trước hắn đã chạm qua nàng, dĩ nhiên càng làm cho Long Phạm nảy sinh sát ý. “Nói cho ta biết Long Phạm, ngươi có bao nhiêu để ý đến ta chạm vào nàng?” Nằm trên giường, hồng y rách nát hỗn độn, làn da trắng ngần như ngà voi cùng cơ lí phập phồng trước ngực, dưới ánh sáng mê mông lộ ra sắc hương kiều diễm cực hạn. Tóc bạch kim phi tán đầy người, vuốt ve khuôn mặt Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nhìn nam nhân bên giường, trong mắt lộ ra trêu đùa cùng ngả ngớn chờ đợi đáp án của Long Phạm. Dùng ngôn ngữ cùng động tác khiêu khích, hắn muốn nhìn thấy Long Phạm mất đi bình tĩnh, vì hắn mà lui ra lạnh nhạt thâm trầm, vì hắn mà không thể tự khống, tế ti bị lây nhiễm phong tư tình dục, bị hắn đặt ở dưới thân thở gấp, tình cảnh kia hắn đã nhiều lần nghĩ đến. “Ta sẽ cho ngươi biết ta có bao nhiêu để ý.” Ánh mắt Lăng Lạc Viêm di chuyển trên người hắn, trong đáy mắt hiện lên vài tia chớp động, Long Phạm biết rõ suy nghĩ của Lăng Lạc Viêm nhưng không nói ra. Hắn ôn nhu cười khẽ, lời nói không nhanh không chậm lại mơ hồ lộ ra dấu hiệu nguy hiểm. Vầng sáng của dạ minh châu xuyên thấu qua tầng tầng sa trướng tản mác bên giường, ấn ra quang ảnh nửa đậm nửa nhạt phảng phất mênh mông dập dềnh. Trên giường, hai người thản nhiên vừa nằm vừa mang theo vài phần khiêu khích. Tóc bạch kim tán loạn xõa dài trên trướng mạn đỏ rực như viêm hỏa tràn lan, cùng thân hồng sam hỗn độn và đáy mắt ẩn chiếu sắc màu liệt hỏa. Lạc Viêm của hắn ngay tại trên chiếc giường này từng ôm người khác, đôi mắt thanh lam dần dần thâm trầm, Long Phạm cúi người nhẹ nhàng thì thầm, “Mỗi cái ôm, mỗi cái hôn, mỗi động tác chạm vào nàng của ngươi ta đều xem ở trong mắt, Lạc Viêm…” Ngữ thanh thấp trầm dường như nỉ non nhắc nhở hắn lúc trước đã làm ra việc gì, động tác hoàn toàn trái ngược với lời nói mềm nhẹ, Long Phạm đưa hắn gắt gao đặt ở dưới thân, sức nặng cùng cái hôn ở trên môi khiến hắn đau đớn. Tất cả đều lộ ra bất mãn cùng tức giận, nghĩ đến vì sao Long Phạm lại tức giận như thế nhưng thật ra tận đáy lòng của mình, Lăng lạc Viêm có chút thỏa mãn. Nhưng người nam nhân vốn có thể ngăn cản hắn lại không đi ngăn cản, làm sao có tư cách đối với hắn tức giận? Cắn lên môi Long Phạm, Lăng Lạc Viêm một tay giữ chặt cổ Long Phạm, hắn không cho là đúng, khẽ nhếch lên khóe miệng, “ Xem ở trong mắt cũng không ngăn cản mà bây giờ lại trách ta? Nếu ta thực muốn nàng, chẳng qua ngươi chỉ xem ở trong mắt, cũng chỉ có thể tự trách chính mình vì sao không sớm ngăn cản.” Là người nào làm cho hắn tâm loạn đến mức này, làm cho hắn thân cận Trữ Hinh nhưng chưa từng quên… Động tác dưới thân cùng đôi môi lúc nào cũng nhẹ nhàng cọ sát, hô hấp lưu chuyển lẫn nhau cũng tràn đầy lửa nóng. Vẫn chưa hề thả lỏng lực đạo, Long Phạm chậm rãi liếm lên môi Lăng Lạc Viêm, giương mắt nhìn người dưới thân, bởi vì giả thiết trong lời nói của Lăng Lạc Viêm mà đáy mắt chợt hiện lên một đạo ám quang. “Nếu ngươi thực muốn nàng? Lạc Viêm chẳng lẽ đã quên ta từng nói nếu ngươi chạm người khác, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận….mà mới đây cũng đã đủ rồi.” Ngữ thanh nhẹ nhàng mang theo ôn hòa bình yên mà Lăng Lạc Viêm quen thuộc, ngoại trừ như vậy còn hàm chứa ý tứ khác, “Cũng đủ cái gì?” Phát giác nguy hiểm trong đó, hắn nhịn không được mở miệng hỏi. “Cũng đủ cho ngươi biết ta có bao nhiêu để ý đến ngươi chạm vào nàng, cũng đủ cho ngươi hối hận việc lúc trước gây ra có bao nhiêu không nên.” Áp chế Lăng Lạc Viêm trên giường, vốn là hồng sam hỗn độn theo đầu ngón tay Long Phạm hóa thành những cánh hoa phiêu tán trên tấm đệm thuần bạch, từng mảnh đỏ ửng còn sót lại hạ xuống bên cạnh giường. Long Phạm nhìn cơ thể xích lõa dưới thân được làn tóc bạch kim điểm xuyến, hắn cười khẽ nhặt lấy một lọn tóc, ôn nhu nhìn Lăng Lạc Viêm hạ xuống một nụ hôn. Chỉ trong chốc lát thân thể không một mảnh vải, nằm dưới thân hắn, Lăng Lạc Viêm ngạc nhiên phát hiện sắc thanh lam trong đáy mắt Long Phạm dần dần chuyển biến, giống như hóa thành màu đen như mực. Dưới đáy mắt không còn thấy màu xanh lam nhợt nhạt như ban đầu mà ám trầm tối đen như bóng đêm, chỉ còn một mạt u quang màu xanh lập lòe phảng phất như ngôi sao giữa không trung. Long Phạm như thế không còn là Long Phạm ban đầu đã chứng kiến. Đôi mắt lạnh lùng bình thản hoàn toàn tiêu tán chỉ còn lại dục vòng cùng vài phần ôn nhu quỷ dị, nhìn hắn bằng hai mắt ma mỵ mang theo ý cười bên môi. Thả xuống tóc hắn, Long Phạm một tay đặt giữa hai chân Lăng Lạc Viêm. “Lạc Viêm nhịn không nổi? Đã muốn trướng đại như vậy….” Ở dưới thân Lăng Lạc Viêm vuốt ve, Long Phạm trên mặt mang theo nụ cười tao nhã thong dong, trong miệng lại nói ra những lời như vậy. Bởi vì động tác của đầu ngón tay cùng lời nói khiêu khích của Long Phạm khiến ngạnh vật dưới thân Lăng Lạc Viêm càng trướng đại hơn, dục hỏa càng tăng lên. “Quả thật đã sớm nhịn không nổi, nhịn không nổi muốn nếm thử một chút hương vị của ngươi,” Trong miệng nói như vậy, hắn một tay thoát đi dây cột tóc ở phía sau của Long Phạm, mái tóc đen huyền chợt tản ra, dưới ánh sáng hiển lộ màu ám thanh, trong nháy mắt xõa dài trên bạch y bào. Bất mãn y phục của Long Phạm vẫn còn hoàn hảo cũng không cam tâm bị vây ở thế bất lợi, hắn vươn tay xả khai y bào của Long Phạm, ôm lấy nam nhân phía trên, xoay người đem Long Phạm đặt ở dưới thân. “Không bằng trước tiên để ta làm cho ngươi hối hận đi. Giăng bẫy ta giờ lại còn trách ta, ngươi nói việc này phải giải quyết thế nào?” Không dùng linh lực mà là trực tiếp lấy tay xé rách bạch sam trước mắt, Lăng Lạc Viêm nhíu mi nhìn chăm chú người dưới thân, giơ lên ý cười tà khí, lời nói sắc bén mang theo chất vấn bất mãn. Cùng là nam nhân hắn tuyệt đối sẽ không bị Long Phạm đe dọa, cho dù Long Phạm có tức giận việc hắn đối với Trữ Hinh nhưng hắn cũng sẽ không ngoan ngoãn thuận theo bị đặt dưới thân Long Phạm. Hắn thích xem Long Phạm vì hắn mà đố kị mà mất đi bình tĩnh, nhưng không muốn vì thế mà trở thành con mồi bị Long Phạm ăn. “Đều có cách giải quyết, Lạc Viêm nóng vội quá rồi.” So với chất vấn của Lăng Lạc Viêm bất đồng, Long Phạm chỉ thản nhiên mỉm cười, ngoảnh đầu nhìn lên chiếc bàn, lại chậm rãi chuyển hướng qua trước giường, tiếp theo nhìn chăm chú bên cạnh giường, mỗi một lần tạm dừng đểu có lưu quang tối đen như mực lóe ra. Theo ánh mắt của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm giật mình phát hiện đây đều là những chỗ hắn cùng Trữ Hinh từng dừng lại. Hai tròng mắt như bóng đêm xẹt qua hào quang quỷ dị, ý cười bên môi vẫn chưa giảm, ở dưới thân Lăng Lạc Viêm, Long Phạm chợt áp sát môi của hắn, đôi tay đặt ở phía sau hông Lăng Lạc Viêm đè mạnh khiến hạ phúc hai người gắt gao cùng thiếp. Cùng nóng rực, cùng tràn ngập dục vọng lửa nóng chạm vào nhau, đồng thời đều để ở dưới bụng đối phương, dục niệm cuộn trào mãnh liệt làm cho hai người hôn nhau càng thêm cuồng nhiệt si mê. Đầu lưỡi thâm nhập vào chỗ sâu bên trong, đôi môi gắt gao cùng thiếp, thỏa dịch trong miệng theo hai người dây dưa mà không ngừng trào ra bên khóe môi. Ngay khi Lăng Lạc Viêm không thể nhẫn nại định bắt đầu nhấm nháp nam nhân trước mắt, sau lưng bỗng nhiên bị bàn tay của Long Phạm vờn quanh, lực đạo đang nắm chặt ở bên hông làm cho hắn không thể ngồi dậy. Thân thể cùng đôi môi dán chặt vào nhau chỉ có thể càng nhanh cảm thụ nhiệt độ của đối phương. (thỏa dịch= nước bọt) Dời môi dẫn ra thỏa dịch ướt át, Lăng Lạc Viêm thở hổn hển hơi hơi nâng đầu lên, nam nhân ở dưới thân chỉ mỉm cười nhìn hắn, “Ngay tại chiếc bàn đó Lạc Viêm ôm nàng, sau đó là hôn môi rồi sau đó là bên giường ngươi ôm nàng, ở trên giường giải hạ xiêm y của nàng…ngươi chạm nàng một chỗ, hôn nàng một chỗ….” “Nói mấy thứ này làm cái gì?” Lăng Lạc Viêm cắt ngang lời Long Phạm. Hắn biết rõ bộ mặt thật của bạch y bào nam nhân này. Lúc trước những gì hắn làm Long Phạm đều xem rõ ràng nhưng cũng không ngăn cản, mà nay lại nói những điều đó, chỉ sợ không phải chỉ vì làm cho hắn biết Long Phạm đã nhìn thấy…. mà còn…. “Cho ngươi biết cái nào là sai, cái nào là không nên. Về sau cần phải nhớ kỹ, Lạc Viêm….” Lời nói không nhanh không chậm, bên môi rõ ràng còn mang theo ý cười nhưng đáy mắt lại lộ ra bất mãn. Nói ra một màn chứng kiến lúc trước, Long Phạm áp chế đáy lòng tức giận đố kị hồi lâu, lúc này theo ngữ thanh của hắn trở nên tràn đầy nguy hiểm. Không biết bàn tay ở phía sau từ khi nào đã đi đến giữa hai chân, Lăng Lạc Viêm biết Long Phạm muốn làm cái gì lại vô lực thoát khỏi bàn tay ôm bên hông hắn. không phải thể lực của hắn quá yếu mà là tế ti của hắn tâm cơ thâm trầm đang dùng linh lực để khống chế không cho hắn tránh né. Lại cố tình đối với việc này hắn căn bản không phải đối thủ của Long Phạm. “Không sợ bị chê quá mức đê tiện sao? Dùng loại thủ đoạn này….” Bàn tay vuốt ve ở phía sau chân vẫn ấm áp ổn định như hắn từng quen thuộc, không hề do dự tách ra hai chân hắn, cùng với nhiệt độ cơ thể so sánh thì đầu ngón tay của Long Phạm có chút mát lạnh, chậm rãi mân mê vuốt ve ở trước cửa, không vội tiến vào lại thong thả mang theo khiêu khích làm cho hắn bất giác co rút nhanh, sau đó chỉ cảm thấy chỗ ấy bỗng nhiên trở nên nhạy cảm. “Người dùng linh lực hủy đi ngoại bào của ta trước chính là ngươi, Lạc Viêm” đầu ngón tay lơ đểnh tiếp tục động tác, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời. Long Phạm đối mặt với ánh mắt như ấn chiếu viêm hỏa, trong đôi mắt tối như bóng đêm của hắn đột nhiên xẹt qua một mảng âm u, vì lời nói của Lăng Lạc Viêm mà phân tâm, đầu ngón tay rất nhanh tiến vào lửa nóng bên trong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]