Chương trước
Chương sau
Gần đây thật sự rất kì lạ. Trước Đậu Đậu chỉ ngủ chín tiếng một ngày, nhưng hiện tại buổi tối đều phải ngủ mười hai tiếng. Đấy là còn chưa kể giấc ngủ trưa. Nếu tính hết thì cả ngày Đậu Đậu dùng tới mười lăm tiếng để… ngủ. Đối với một người bình thường mà nói, thời gian ngủ như vậy thì thực sự hơi nhiều. Tuy Đậu Đậu không thể coi là người thường, nhưng đột nhiên lại ngủ nhiều như vậy, cũng khiến người ta lo lắng.
“Đậu Đậu, gần đây ngươi sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào không?” Chiều nay Tư Đồ Nhất Tương có hẹn đến bệnh viện để gặp Cổ Thần Hi. Hắn phải đưa Đậu Đậu đi kiểm tra thử, cứ ngủ như vậy thật khiến người ta không yên tâm nổi.
“Hả? Không sao cả.” Đậu Đậu có điểm mơ mơ hồ hồ, luôn cảm thấy hai ngày hôm nay càng ngày càng ngủ không đủ. Điều kì lạ nhất là, mỗi đêm nó ngủ đều nằm mơ, trong mơ có một thân ảnh nhỏ mơ hồ thường cười với nó. Nhưng nó lại không biết đó rốt cuộc là ai.
“Buổi chiều hẹn gặp Thần Hi ở bệnh viện. Đến lúc đó đi kiểm tra thử xem, ngươi luôn ngủ như vậy ta không yên tâm.”
“Úc, được thôi.” Đậu Đậu trả lời, nhưng trong lòng lập tức tính đến sự thực thảm thương là thời gian ngủ buổi chiều phải giảm bớt rồi. Lúc buồn ngủ không thể ngủ, rất đau khổ đó…
Phải nói là sự thay đổi của Đậu Đậu không chỉ có những chuyện này. Điều dễ thấy nhất chính là nhiệt độ cơ thể tăng lên. Tư Đồ Nhất Tương hằng ngày ôm Đậu Đậu, thân nhiệt nó dù chỉ thay đổi một chút hắn cũng có thể nhận ra. Bởi vì thể chất của Đậu Đậu đặc biệt, cơ thể nó có nhiệt độ thấp hơn người bình thường. Cổ Thần Hi đã từng đo qua, chỉ có 32oC.
Lúc đến bệnh viện, Tư Đồ Tảm Nguyệt cũng đang ở đó. Tư Đồ Tảm Nguyệt dạo này vẫn thấy hơi đau lưng, cho nên nhân lúc Cổ Thần Hi không bận lắm đến kiểm tra một chút. Xem như là gặp được bọn Đậu Đậu rất khéo đi.
“Tảm Nguyệt, ngươi tới một mình? Hứa Minh đâu?” Tư Đồ Nhất Tương nhìn không thấy vị tỷ phu đó ở xung quanh.
“Hắn đi mua trà sữa và cánh gà cho ta.”
“A, ta biết ngay mà.” Bởi vì Tảm Nguyệt sắp sinh, Hứa Minh gần đây luôn rất căng thẳng. Nàng đi đâu Hứa Minh cũng theo đó. Không có lý nào lại không ở đây.
“Nhất ca ca, ta cũng muốn uống trà sữa, còn có muốn ăn cánh gà, còn có kem, còn có táo, còn có…”
“?!”
Đậu Đậu nói một chuỗi dài, nói đến mức làm hai tỷ đệ Tư Đồ Nhất Tương ngây cả người. Tiểu gia hỏa này trước đây chỉ ăn các loại đậu đột nhiên nói muốn ăn nhiều thứ khác như vậy. Chuyện này không khác gì nói gấu trúc không ăn lá trúc, mà muốn ăn thịt, khiến người ta khó mà tiếp nhận nổi.
Tư Đồ Nhất Tương chỉ cảm thấy Đậu Đậu của hắn chắc chắn có bệnh rồi. Nếu không thì sao lại muốn ăn thứ khác ngoài đậu chứ!
Không lâu sau Hứa Minh quay lại, trong tay cầm cánh gà và trà sữa. Còn là hai phần. Nhưng không phải vì hắn đoán Đậu Đậu sẽ tới, mà là sức ăn của Tư Đồ Tảm Nguyệt lớn, hai phần cũng có thể một mình ăn hết sạch.
“Đậu Đậu, ngươi thử trước đi. Nếu thấy thích thì lại đi mua.” Tư Đồ Tảm Nguyệt chia một phần cho Đậu Đậu nếm thử.
“Nhất ca ca, ta muốn ăn.” Đậu Đậu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, có chút xấu hổ nhìn Tư Đồ Nhất Tương. Nó cũng không biết đột nhiên tại sao lại muốn ăn những thứ này.
“Trà sữa, cánh gà, kem, táo, còn gì nữa không?” Tư Đồ Nhất Tương nhớ lại từng thứ một. Đến lúc đó đừng mua sót thứ gì mới được.
“Thứ muốn ăn nhất chính là táo đó.”
“Được, vậy ngươi trước ở cùng bọn Nguyệt tỷ. Ta rất nhanh sẽ quay lại.” Tư Đồ Nhất Tương nói xong liền đứng dậy. Vốn những chuyện này hắn có thể bảo thuộc hạ đi làm. Nhưng thứ Đậu Đậu muốn ăn, hắn luôn thích tự mình đi mua về cho nó.
Cổ Thần Hi vừa xong việc liền đến tìm Tư Đồ Tảm Nguyệt, sau đó đưa nàng đi làm kiểm tra. Phát hiện không có vấn đề gì lớn, chỉ bởi vì tư thế ngủ không đúng, cho nên thắt lưng mới đau. Thêm nữa bà bầu trước khi sinh cơ bản đều sẽ có phản ứng như vậy.
“Nếu không yên tâm có thể nhập viện trước.” Cổ Thần Hi cùng mấy người quay về phòng làm việc của mình cười nói. Hứa Minh quá căng thẳng rồi, có phải người sắp làm ba đều như này hay không? Hắn là bác sĩ chuyên về ngoại khoa, rất ít thấy tình cảnh ở khoa sản phụ. Dường như, rất thú vị.
“Để trước khi sinh nửa tháng nhập viện là được.” Tư Đồ Tảm Nguyệt cảm thấy ở trong bệnh viện khó chịu hơn ở nhà nhiều. Tuy nói điều kiện ở đây rất tốt, nhưng tốt mấy cũng là bệnh viện, trong lòng vẫn thấy không hợp.
“Vậy cũng được, nếu có chuyện gì các ngươi có thể gọi điện cho ta bất cứ lúc nào.” Bản thân Cổ Thần Hi làm việc ở bệnh viện, nhưng hắn cũng không thích ở bệnh viện lắm. Cảm giác rất lạnh lẽo.
“A, phiền toái ngươi rồi.” Tư Đồ Tảm Nguyệt tủm tỉm cười xoa xoa cái bụng nhô lên của mình. Thời gian trôi qua thật nhanh.
“Nói thế thật khách khí đó nha. Mọi người đều là bạn bè, không cần khách sáo như vậy.” Cổ Thần Hi cười cười, lại chuyển đề tài. “Đậu Đậu, Nhất ca ca nói ngươi không được thoải mái, có thể nói cho ta xem không thoải mái ở đâu không?”
“Không thoải mái? Ta không sao a. Ta đâu có không thoải mái, chỉ là luôn muốn ngủ mà thôi.” Đậu Đậu lắc đầu, trong người không cảm thấy vấn đề gì.
“Mùa này ngủ nhiều cũng rất bình thường. Xuân khốn thu phạt mà. Hiện tại một ngày ngươi ngủ bao lâu?” Cổ Thần Hi cho rằng, nếu chỉ ngủ nhiều hơn bình thường một chút Tư Đồ Nhất Tương sẽ không lo lắng như vậy.
“Mười lăm, mười sáu tiếng đi…” Đậu Đậu nghiêng đầu mà suy nghĩ một chút, tính toán. Hình như thật sự hơi nhiều. Úc… Quả nhiên không thích hợp?!
“Oa, ngươi còn khoa trương hơn ta!” Tư Đồ Tảm Nguyệt thấy mình ngủ rất nhiều, không ngờ được Đậu Đậu còn ngủ nhiều hơn nàng. Hai phần ba thời gian của một ngày, cư nhiên có thể ngủ sao? Trách không được lão đệ lại vội vàng tới tìm Thần Hi.
“Đợi lát nữa Nhất Tương quay lại rồi hỏi thêm. Hắn hẳn là rất nhạy cảm đối với sự biến hóa trên người ngươi. Ta trước sẽ hỏi kĩ càng sau đó sẽ mang ngươi đi kiểm tra.”
Đậu Đậu nói: “Cũng được.” Dù sao nó cũng không biết nói gì. Chỉ thấy buồn ngủ mà thôi.
“Cái này… ngươi ăn?” Cổ Thần Hi bỗng nhiên phát hiện hộp cánh gà trong tay Đậu Đậu. Nó không phải chỉ ăn các loại đậu thôi sao?!
“Đúng a. Cái này ăn rất ngon, Thần Hi ca ca ngươi muốn ăn sao?” Đậu Đậu vừa nói vừa giơ cái hộp ra, đưa đến trước mặt Cổ Thần Hi.
“Không cần, cám ơn.” Cổ Thần Hi nhìn Đậu Đậu, dùng một nhãn thần tương đối hiếu kì.
Tư Đồ Nhất Tương mua về một bao đồ ăn to, hai mắt Đậu Đậu tỏa sáng lao tới. Thực sự rất đói!!! Tuy vừa mới ăn xong, nhưng Đậu Đậu vẫn chưa no.
“Chậm thôi, không lại nghẹn.” Tư Đồ Nhất Tương nhìn dáng vẻ vội vàng của Đậu Đậu, đột nhiên muốn hỏi mình có phải đã quá lơ là nó hay không. Sao khẩu vị thay đổi nhiều như vậy mà hắn không phát hiện.
“Gần đây đều như vậy sao?” Cổ Thần Hi nhìn Đậu Đậu không chuyển mắt hỏi. Có thể ngủ, có thể ăn… Không phải hắn nghĩ đến chỗ ấy, mà là thời gian này có chút…
“Khoảng nửa tháng nay rồi. Chủ yếu là thời gian ngủ hơi lâu. Một ngày ngủ mười lăm mười sáu tiếng, có bình thường không? Hơn nữa ngươi biết thân nhiệt của Đậu Đậu đặc biệt. Nhưng hiện tại cũng không khác chúng ta.”
Cổ Thần Hi không nói gì, đang nghĩ rằng suy đoán của mình có thể hay không. Nào biết hắn chưa đạt được kết quả gì, đã bị một câu nói không rõ ràng của Tư Đồ Tảm Nguyệt đánh gãy.
“Lão đệ, ngươi thật mạnh mẽ.” Tư Đồ Tảm Nguyệt cười đến hơi ho lên. Nàng hiện giờ sao lại cảm thấy ngày mình được làm cô cô không còn xa nữa. Có thể ngủ a, có thể ăn a, thân nhiệt tăng cao a, khẩu vị thay đổi a, cái này không phải triệu chứng của người mới mang thai sao?
“Cái gì?” Tư Đồ Nhất Tương không hiểu lời mạc danh kì diệu (lời nói lấp lửng) của Tư Đồ Tảm Nguyệt là có ý gì.
“Thành thật khai ra đi. Ngươi và Đậu Đậu có phải đã làm năm lần hay không?” Tính cách của Tư Đồ Tảm Nguyệt luôn luôn thẳng thắn. Tuy là nữ, nhưng cũng chưa từng ngượng ngùng. Có gì hỏi nấy.
“Chưa…” Kì thực tối qua muốn thử, nhưng vừa mới hai lần Đậu Đậu đã mệt lăn ra ngủ… không thành công. Trước đây Đậu Đậu có thể bồi hắn muộn hơn, nhưng hiện tại, dường như nhiều nhất là hai lần liền ngủ.
“Vậy biểu hiện của Đậu Đậu tại sao giống như người sắp làm mụ mụ?!”
Động tác ăn của Đậu Đậu dừng lại. Là như vậy sao? Nó có rồi?! Sẽ không a, rõ ràng chưa làm năm lần.
“Nếu chưa rõ, vậy vẫn nên làm kiểm tra một chút.” Cổ Thần Hi vốn vẫn đoán theo hướng như vậy. Nhưng nếu chưa làm năm lần, vậy có thể vì nguyên nhân khác.
“Không, không cần đâu!” Đậu Đậu đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, phụ thân a, nó nhìn thấy cái gì? Trong người nó cư nhiên có thêm một tiểu bất điểm (đứa nhỏ)?!
“Đậu Đậu nghe lời, nếu cứ như vậy quay về ta không yên tâm.” Tư Đồ Nhất Tương không biết Đậu Đậu bị sao, hắn chỉ cho rằng làm kiểm tra trong lòng hắn sẽ yên tâm một chút. Tiểu gia hỏa này là tính mạng cuả hắn, nếu xảy ra chuyện gì, hắn thật không dám nghĩ tới kết quả.
“Nhưng, nhưng không cần làm kiểm tra nữa. Ta biết mình vì sao lại mệt rồi.” Đậu Đậu có chút xấu hổ cúi đầu giả bộ ăn tiếp.
“Tại sao?” Cổ Thần Hi cũng hiếu kì. Vừa nãy vẫn chưa nói, lúc này sao đột nhiên lại biết rồi?
“Cái này, chính là, chính là ta, ách… vẫn là thôi đi. Nhất ca ca chúng ta về nhà được không?” Đậu Đậu không thể nói ra trôi chảy. Đây là kinh hỉ a, nhưng cũng là đả kích. Quá đột ngột rồi.
Đậu Đậu không đợi Tư Đồ Nhất Tương trả lời kéo hắn chạy ra ngoài. Nó xấu hổ không dám nói trước mặt nhiều người như vậy. Vẫn là về nhà nói tốt hơn.
Tư Đồ Nhất Tương bất đắc dĩ đối với việc cố tình muốn về nhà của Đậu Đậu, chỉ có thể đưa nó về trước rồi từ từ khuyên nó đến bệnh viện lần nữa. Lần này nghe theo nó vậy. Không chừng về nhà vật nhỏ thực sự có thể cho hắn một đáp án hợp lý.
“Nói đi vật nhỏ, vì sao lại luôn mệt? Nếu không nói cho ca ca một lí do vừa ý, khà khà…” Tư Đồ Nhất Tương cười xấu xa bế Đậu Đậu ngồi lên đùi mình.
“Ưm, Nhất ca ca ngươi nhắm mắt lại, ta cho ngươi xem.” Đậu Đậu muốn dùng phương thức trực tiếp nhất nói với Tư Đồ Nhất Tương.
Tư Đồ Nhất Tương làm theo, một tay Đậu Đậu kéo tay hắn đặt lên trên bụng của mình, tay kia làm các thế tay kì quái, sau đó lúc Tư Đồ Nhất Tương phản ứng lại, đã có một hình ảnh hiện lên trong đầu hắn, xung quanh được bao bởi một vòng hào quang màu vàng. Bởi vì quá nhỏ, cho nên nhìn không rõ trông như thế nào. Bất quá điều có thể xác định chính là, nó là một tiểu hài tử mê người. Tiểu hài nhi siêu nhỏ siêu nhỏ.
Sau khi ước chừng xác định Tư Đồ Nhất Tương đã nhìn đủ, Đậu Đậu mới để hắn mở mắt ra: “Nhất ca ca, thấy được không?” Hẳn là rõ ràng đi, giống như bản thân mình thấy vậy.
“…”
“Sao lại không nói gì? Chưa thấy được sao? Không thể a.”
“Đó là, hài tử phải không?” Rất đặc biệt a. Quả nhiên là không giống người phàm…
“Đúng vậy, rất kì diệu đi. Ta cũng không biết vì sao lại như vậy, chẳng qua chính là như vậy. Ha ha, Nhất ca ca, chúng ta có hài tử rồi đó.” Đậu Đậu vui mừng ôm lấy cổ của Tư Đồ Nhất Tương. Phát hiện này khiến nó rất phấn khởi.
Ngoài ý muốn, phản ứng của Tư Đồ Nhất Tương không dữ dội. Hắn chỉ là, ôm Đậu Đậu thật chặt, thật chặt, cảm thụ niềm hạnh phúc không nói lên lời hiện tại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.