Kì nghỉ Tết ở Trung Quốc thường kéo dài khoảng hai tuần. Bọn Hứa Minh và Trần Húc Đông cũng có thể nghỉ ngơi hơn mười ngày. Cả nhà Nguyên Chiến lần này đến đón Tết cũng chỉ lưu lại nửa tháng, muốn lâu hơn cũng không được. Ngày mà trước một tuần cả nhà Nguyên Chiến rời đi, cả “nhà mẹ đẻ” của Đậu Đậu đều tụ tập lại trong phòng Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu nói chuyện với nhau. “Nhất Tương, ngươi nhận lấy cái này đi.” Hạ Viễn đưa cho Tư Đồ Nhất Tương một túi giấy nói. “Đây là cái gì?” Tư Đồ Nhất Tương nghi hoặc nhận lấy. Túi giống như túi đựng tài liệu vậy, không nặng chút nào. “Cái này… coi như của hồi môn của Đậu Đậu đi.” Hạ Viễn mỉm cười trả lời. Kì thực cái này gọi là “của hồi môn” cũng không có gì sai, bởi vì bên trong là tài sản mà hắn và Nguyên Chiến cho Đậu Đậu. Tư Đồ Nhất Tương mở túi giấy, bên trong có hai chi phiếu. Phía trên tổng cộng có hai loại con số. Một loại là số một, một loại là số không. Đằng sau số một có bao nhiêu số không cũng lười đếm nữa. Dù sao cũng là một chuỗi dài. Phỏng chừng số tiền này cũng đáng giá hơn phân nửa Dạ Hoả đi. “Ba, ngài biết cái này không cần thiết mà. Đậu Đậu ở bên ta, ta sẽ không bạc đãi nó.” Tư Đồ Nhất Tương nhíu mày nói. Từ lần trước bọn Hạ Viễn đến không lâu, Tư Đồ Nhất Tương bắt đầu thử gọi hắn là ba. Bởi vì y cũng đã xác định quan hệ của mình và Đậu Đậu, hơn nữa gọi thúc thúc vẫn luôn cảm thấy không thích hợp. Ngoài ra, Hạ Viễn cũng hi vọng như thế. “Chúng ta đương nhiên biết ngươi đối xử với nó rất tốt. Nhưng ngươi phải hiểu rõ, Đậu Đậu là một hài tử đang lớn, nó cũng có lòng tự tôn của mình. Nếu để nó tiêu tiền của ngươi lâu dài, nó sẽ cảm thấy khó chịu bao nhiêu. Cái này, thực ra cũng chỉ là chút tâm ý của ta và phụ thân các ngươi.” Tư Đồ Nhất Tương không tiếp lời, quay đầu nhìn Đậu Đậu. Đậu Đậu cúi đầu không nhìn hắn, chỉ dùng lưỡi nhỏ liếm liêm môi, cũng không phủ nhận điều Hạ Viễn vừa nói. “Thật có lỗi, có thể là ta thiếu suy nghĩ.” Tư Đồ Nhất Tương thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Từ lúc bắt đầu hắn luôn cảm thấy việc mình phụ trách tất cả tiêu dùng của Đậu Đậu vốn là điều rất hợp tình hợp lý. Mới đầu chỉ là lấy thân phận chủ nhân, sau đó là thân phận ái nhân. Nhưng mặc kệ như thế nào, hắn đều cho rằng đó là điều mình nên làm, cũng không ngờ Đậu Đậu lại có gánh nặng tâm lý như này. “Chúng ta không có ý gì khác. Cũng biết tiền này có thể cả đời ngươi không dùng đến. Chỉ là cứ giữ đi. Khi nào cần đến thì cứ dùng. Chúng ta không thể tới thăm Đậu Đậu thường xuyên, rất nhiều chuyện vẫn phải dựa vào ngươi, dù sao nó còn chưa tới hai mươi, tâm lý không thành thục bằng ngươi.” Hạ Viễn dịu dàng nói ra cách nghĩ của mình. “Hứ Ta muốn nói tam ca thật nhiều chuyện. Làm mễ trùng cũng tốt.” Nguyên Hạ Lâm vẩy hai chân tỏ vẻ không hiểu nói. Vốn là đúng mà, Nhất Tương ca nhiều tiền như vậy, nào có dùng tới cái gì mà “của hồi môn”. Quả thực rất thừa thãi. Thật vô vị mà, hắn chỉ mong một ngày nào đó cũng có người tới cho hắn làm con mễ trùng là tốt rồi. (Mễ trùng: mọt gạo) “Câm miệng! Chỗ này có chỗ cho ngươi nói sao!” Nguyên Hạ Mộ ra dáng làm đại ca “ba” một tiếng vỗ vào sau đầu của Lâm Lâm. Trong nhà bọn họ thì tên tiểu tử này lười nhác nhất. Suốt ngày muốn làm thiên hạ đệ nhất mễ trùng. Đó căn bản là lí tưởng vĩ đại của hắn!!! “Tẩu tử, đại ca lại khi dễ ta.” Nguyên Hạ Lâm ôm lấy đầu làm bản báo cáo nhỏ. Trong nhà bọn họ chỉ có tâm của đại tẩu tử này mềm yếu nhất. Lần nào hắn vừa đi mách, đại tẩu của hắn đều cho đại ca một nhãn thần dịu dàng ngàn năm khó gặp, sau đó, đại ca lại trở lên nhu hoà. Hà hà, trăm lần không sai mà. Quả nhiên… “Không có chút gì là thật thà cả.” Hạ Viễn cười nhìn mấy đứa trẻ. Mỗi đứa đều rất thương yêu tận tâm a. Tư Đồ Nhất Tương cuối cùng vẫn nhận lấy tiền. Kì thực số tiền này đối với hắn không quan trọng lắm. Điều quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ của Đậu Đậu. Đậu Đậu vui vẻ mới là điều trong lòng hắn chú ý nhất. Hắn không hi vọng khi Đậu Đậu ở bên hắn phải chịu bất kì áp lực nào. Hắn hi vọng Đậu Đậu sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian. Ngày bọn Hạ Viễn và Nguyên Chiến li khai, Hạ Viễn giống như có chuyện gì muốn nói với Tư Đồ Nhất Tương, nhãn thần nhìn Tư Đồ Nhất Tương cứ kì kì quái quái. Đến tận lúc sau, hắn cuối cùng cũng gọi Tư Đồ Nhất Tương đến một góc nói gì đó, sau đó lại đưa cho hắn thứ gì đó. Tư Đồ Nhất Tương nghe xong mặt đỏ rồi đen, đen rồi xanh. “Đã nói?” Nguyên Chiến khoác vai Hạ Viễn hơi ám muội hỏi. Hắn trước giờ vẫn không phải là một trưởng bối thật thà. “Ừm… Nói rồi.” Hạ Viễn trả lời sự thật. Hắn thực ra chính là nói với Nhất Tương, vấn đề Đậu Đậu có thể hoài thai hài tử. Vốn không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn là nói ra. Bọn họ đều là cô nhi, đều có ý nghĩ giống nhau là hi vọng sẽ có một gia đình hoàn chỉnh. “Ngươi nói với hắn năm lần?” Nguyên Chiến hỏi Hạ Viễn. Năm lần này là có ý gì bọn họ đều tự hiểu. Chuyện là Thần giới và núi Phúc Linh đằng sau Thần giới đều có một loại dược liệu. Dược này gọi là “Xích Ngọc”. Thứ này uống vào không những khỏi bệnh giải độc, còn có thể làm cho hai người nam nhân có con nối dòng. Năm đó Nguyên Chiến cho Hạ Viễn ăn thứ này. Cho đến ngày nay, hài tử của bọn họ đều chịu ảnh hưởng của loại dược này, mặc dù là bé trai cũng có thể hoài thai. Chỉ có điều là, nó có một điểm đặc biệt. Muốn có thai, nhất định phải hoan ái năm lần hoặc năm lần trở lên. Đương nhiên, đây là điều kiện của Xích Ngọc đối với người phàm. Thứ này hắn lưu lại là muốn cho hai đứa trẻ Trần Húc Đông và Cổ Thần Hi kia. Còn có, Nhất Tương cũng là người phàm, không phải sao. “Đúng a, lẽ nào không cần sao?” Hạ Viễn nghiêng đầu hỏi. Hắn nhớ người phàm ăn Xích Ngọc rồi phải làm năm lần gì đó mới có thể… Úc… “… Cần! Đương nhiên cần!” Nguyên Chiến mặt không đổi sắc mà nói dối. Thực ra là không cần. Hài tử của bọn họ đều có huyết mạch của thần, hơn nữa Hạ Hạ vốn từng ăn thứ này rồi. Việc năm lần này, cùng lắm chỉ áp dụng cho tên ma nhân tinh Húc Đông kia thôi. Bất quá cứ quên đi, chỉ là hắn muốn xem thử xem liệu hai tên tiểu tử Nhất Tương và Húc Đông có thể làm năm lần hay không thôi. Đối với một người phàm không có võ công, không có nội công còn không có cả thần lực mà nói, chuyện này tuyệt đối có thể cho là một cửa ải có độ khó cao. “Ồ Ta vẫn cho rằng không cần làm nhiều như vậy.” Khẩu khí Hạ Viễn giống như thương tiếc. Hắn vẫn cho rằng chuyện năm lần này thực sự rất làm khó người. Không có đạo đức a!!! Tư Đồ Nhất Tương nhìn hai cái hộp trong tay đến xuất thần. Cái này, nếu cho Húc Đông và Thần Hi bọn họ sẽ có phản ứng gì?! “Nhất ca ca, ngươi sao vậy?” Đậu Đậu gần đây vẫn có chút cẩn cẩn dực dực. Nó tuy không nói ra miệng, nhưng ít nhiều cũng hơi lo lắng vấn đề chi phiếu hôm đó. Nó không biết cách làm này của song thân sẽ khiến cho Nhất ca ca buồn hay không. “À? Không có gì.” Tư Đồ Nhất Tương giấu đồ vào trong tay áo không cho Đậu Đậu thấy. Đậu Đậu không biết chuyện Hạ Viễn lưu lại cho Tư Đồ Nhất Tương Xích Ngọc. Nếu Đậu Đậu nhìn thấy, nó cũng sẽ biết Hạ Viễn nói gì với Tư Đồ Nhất Tương. Sự tồn tại của thứ đồ Xích Ngọc này, người nhà Nguyên gia đều biết. “À” Đậu Đậu yếu ớt trả lời, sau đó theo sau Tư Đồ Nhất Tương vào phòng. Năm nay Đậu Đậu cũng được coi là mười bảy tuổi rồi. Tư Đồ Nhất Tương từng hỏi Nguyên Chiến vấn đề này. Nguyên Chiến nói với hắn, sau này Đậu Đậu sẽ lớn lên theo tốc độ bình thường, cũng sẽ không biến nhỏ lại nữa. Chuyện này khiến Tư Đồ Nhất Tương vui mừng vô cùng, ít nhất tâm lý ổn định rất nhiều. Không cần luôn lo lắng khi tỉnh dậy Đậu Đậu lại biến về đứa nhỏ. Cho dù hiện giờ trong mắt hắn nó cũng vẫn là tiểu hài nhi. Mới mười bảy tuổi, không phải là tiểu hài nhi sao. Tết qua đi, đảo mắt đã là lúc đất trời hồi xuân. Tư Đồ Nhất Tương đưa Đậu Đậu đến Dạ Hoả chơi. Sau chuyện xảy ra lần trước, cả hai vẫn chưa gặp mặt các huynh đệ trong Dạ Hoả. Đậu Đậu vẫn rất thân thiết với bọn họ. Bởi vì Tư Đồ Nhất Tương coi trọng bọn họ, cho nên các huynh đệ này cũng rất coi trọng Đậu Đậu. Người làm chủ tâm bọn họ là Tư Đồ Nhất Tương, mà Đậu Đậu, căn bản chính là điểm yếu nhất của Tư Đồ Nhất Tương. Đương nhiên, chuyện này chỉ là suy nghĩ trong lòng họ. Đậu Đậu hiện giờ đều kiên trì tu luyện mỗi ngày, đã không còn là một Đậu Đậu buồn phiền vì chỉ có thể dùng pháp thuật mỗi tháng một lần như trước nữa, chỉ là những người này không biết mà thôi. Sau chuyện lần trước, Tư Đồ Nhất Tương gần như đi đâu cũng đem theo Đậu Đậu. Nếu Đậu Đậu không ở bên cạnh, hắn cảm thấy làm chuyện gì cũng không thuận tay. Hai bên đường bằng phẳng, thảm cỏ của thành phố xanh lại, đang hé ra những mầm non. Chỉ điều này thôi đã làm người ta cảm nhận được sự ấm áp của mùa xuân. Màu xanh là hi vọng, nó giống như một khởi đầu tốt đẹp. Chuyện Dạ Hoả tẩy trắng giống như một mầm non xanh mơn mởn, đã tiến vào quỹ đạo. “Nhất ca ca, hôm này chúng ta đến Dạ Hoả làm gì?” Đậu Đậu nhìn gương mặt đẹp trai của Tư Đồ Nhất Tương vui vẻ hỏi. Lúc nó có thể ra ngoài luôn rất vui vẻ. Bởi vì đã lớn chừng này, căn bản chẳng có mấy người thích ở suốt trong nhà. “Đến rồi ngươi sẽ biết. Hiện giờ không nói.” Tư Đồ Nhất Tương xoa xoa mái tóc của Đậu Đậu cười nói. Hôm nay có chút đặc biệt, hắn muốn thông báo thân phận Đậu Đậu với các anh em. Mặc dù trong lòng mọi người đều đã hiểu rõ, nhưng hắn muốn chính thức giới thiệu một lần. Sau đó đợi chuyện tẩy trắng của Dạ Hoả được tương đối, hắn sẽ kết hôn với Đậu Đậu. Nghĩ đến đây, Tư Đồ Nhất Tương lại cười một mình. Đậu Đậu không hiểu, nó chỉ cảm thấy tâm tình Nhất ca ca hôm này vô cùng tốt. Tổng bộ Dạ Hoả chiếm diện tích khá lớn. Nó là do một hoa viên lớn với hai toà kiến trúc kiểu Âu cùng năm toà nhà hai sáu tầng tạo thành. Người không biết sẽ cho rằng đây là tư trạch của hào phú nào đó. Một trong hai toà kiểu Âu là nơi cho các nhân viên quản lý làm việc, toà kia là nơi tụ tập và giải trí. Khu nhà là để cho các anh em Dạ Hoả ở. Môi trường rất tốt, người ngoài khó có thể tưởng tượng. Khu nhà nằm ở đằng sau toà nhà làm việc. Để tiến vào tổng bộ Dạ Hoả phải qua một cánh cổng bằng sắt màu đen, lúc thường sẽ có bốn người trông giữ. Gần như cứ mười mét sẽ có một người canh gác. Tư Đồ Nhất Tương không thường tới Dạ Hoả, nhưng vẫn rất quen thuộc với mỗi cương vị ở đây. Đậu Đậu đến lúc này vẫn không rõ Tư Đồ Nhất Tương làm việc gì. Theo nó thì Nhất ca ca làm gì cũng không quan trọng, điều quan trọng là bọn họ thích nhau. Đừng coi suy nghĩ của Đậu Đậu đơn giản, chuyện này kì thực chính là một loại tín nhiệm hoàn toàn đối với ái nhân. Thấy Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu, cửa sắt chậm rãi mở ra. Tư Đồ Nhất Tương lái xe tiến vào, sau đó dẫn Đậu Đậu xuống xe rồi đi đến hoa viên. Có lẽ ở đây đã có rất nhiều người đang đợi, bởi vì hắn nói hôm nay sẽ có chuyện tuyên bố với bọn họ ở đây. “Nhất ca ca” Đậu Đậu hơi sợ hãi nắm chặt lấy tay của Tư Đồ Nhất Tương. Hôm này vì sao lại nhiều người như vậy?! Sáu hàng xếp chỉnh tề, Đậu Đậu không đếm nổi. Tư Đồ Nhất Tương trong lòng hiểu rõ, ở đây có thể có đến bảy tám trăm người đi. Đây đều là các anh em theo hắn nhiều năm. Tư Đồ Nhất Tương hướng mọi người nở nụ cười, sau đó chuyển qua người Đậu Đậu, hơi cúi đầu hôn lên môi nó. Đậu Đậu bị doạ, mê muội, thả lỏng, mà bắt đầu hôn lại. Tất cả đều thuận theo trái tim của bản thân, hoàn toàn để Tư Đồ Nhất Tương dẫn dắt. Bỏ qua tất cả ngôn ngữ, trước mặt mọi người hôn Đậu Đậu, đây chính là phương thức biểu đạt của Tư Đồ Nhất Tương. Chuyện hắn không chủ động hôn bất kì người nào các anh em Dạ Hoả đều biết. Chuyện này đã từng bị mấy người thích đùa giỡn nói thành “một chuyện kinh ngạc nhất cả đời này của Dạ Vương”. Trong đám người đen sì sì kia, không biết là ai huýt sáo đầu tiên, không biết là ai vỗ tay đầu tiên. Dù sao công phu hôn lâu như này cũng khiến cả hoa viên một mảnh hò reo. Cũng may là hoa viên này ở ngoài trời, nếu không thì đã bay mất nóc rồi. “Đại ca, sau này chúng ta có nên đổi cách gọi hay không?” “Đúng vậy, không gọi là Tiểu Nguyên thiếu nữa, gọi đại tẩu. Ha ha ha ha” “Đại ca sẽ kết hôn hay không?” … Từng thanh âm liên tiếp. Đủ mọi lời lẽ. “Hoan nghênh đại tẩu gia nhập Dạ Hoả.” Đột nhiên có người nói câu như vậy. Ngay sau đó mọi người giống như đã hẹn nhau trước đều đồng thanh hô câu này, vang khắp tổng bộ Dạ Hoả. Mà nụ hôn, vẫn còn tiếp tục… Lúc Tư Đồ Nhất Tương buông Đậu Đậu ra, Đậu Đậu đã có chút đứng không vững. Mặt đỏ bừng bừng, vốn đã đáng yêu nhưng nó hiện tại lại càng đáng yêu hơn khiến cho Tư Đồ Nhất Tương muốn cắn một miếng. Đáng tiếc, ở đây nhiều người như vậy, mà hậu quả của việc phát tình lung tung rất nghiêm trọng. “Cảm tạ, các huynh đệ.” Tư Đồ Nhất Tương dùng ngữ khí sang sảng cười nói xong rồi ôm Đậu Đậu đi đến hội trường. Ở đó phỏng chừng vẫn đang chuẩn bị, chỉ là đến trước xem thử cũng tốt. Trong hội trường đã bày đầy bàn, Đậu Đậu cuối cùng cũng hiểu vì sao Tư Đồ Nhất Tương không cho nó ăn cơn trưa mà đã ra ngoài. Hoá ra ở đây có nhiều đồ ăn như vậy, đặc biệt là chiếc bánh ga tô trên sân khấu, hình như toàn bộ đều là làm từ đậu a…. Tư Đồ Nhất Tương xin thề, nếu hiện tại Đậu Đậu không bị hắn ôm trong lòng, chắc chắn tuyệt đối đã bổ nhào vào chiếc bánh ga tô đặc biệt kia. Nhìn hai mắt nó lấp lánh như ánh sao nhìn chằm chằm bánh ga tô kia, thật không biết phải nói gì! Chuyện hôm nay, nói trắng ra là hơi giống tiệc đính hôn. Tư Đồ Nhất Tương không quản nhiều như vậy, hắn chỉ là muốn làm thì làm thôi. Một người thuộc phái hành động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]