“Nhất ca ca”
Tuy hơi yếu ớt nhưng thanh âm lại phi thường rõ ràng vang lên giữa buổi đêm mĩ lệ.
Tư Đồ Nhất Tương uống tới choáng váng, nhưng một câu này hắn không hề nghe sót. Bởi vì đây là điều hắn chờ mong, thanh âm tuyệt vời nhất trên đời.
“Nhất ca ca, ngươi sao vậy?” Thanh âm Đậu Đậu tuy khẽ, nhưng chứa đầy tình cảm quan tâm lo lắng. Nó cảm thấy cổ mình ẩm ướt, còn có từ góc độ của Nhất ca ca nó ngẩng đầu, rất rõ ràng, là nước mắt.
“Đậu Đậu, bảo bối nhi ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Tư Đồ Nhất Tương hôn lên trán, lên mũi, lên môi Đậu Đậu. Từ hôn phớt sang hôn sâu, không mang theo bất cứ ý niệm gì, chỉ để xác nhận tiểu gia hoả này đã thật sự tỉnh lại.
“Ta đã ngủ rất lâu sao?” Đậu Đậu hoàn toàn không biết mình đã ngủ mấy tháng rồi, cánh tay mảnh khảnh trắng mịn vỗ về khuôn mặt của Tư Đồ Nhất Tương, có chút hồ đồ mà hỏi.
Tư Đồ Nhất Tương dừng lại động tác hôn môi, dùng lực ôm lấy Đậu Đậu. Đậu Đậu bị ôm hơi đau, nhưng nó không đẩy ra. Nó cảm thấy Nhất ca ca hình như cần phải ôm như vậy, cho nên nó cũng ôm lại Tư Đồ Nhất Tương, còn rất đau lòng mà vỗ vỗ vào lưng hắn. Chuyện này trước đây đều là Tư Đồ Nhất Tương làm, lần này lại đổi vai cho nhau. Người mạnh mẽ, cũng có lúc cần được an ủi. Nhất ca ca của nó hiện giờ hẳn là cần như này đi. Bởi vì hắn khóc, tuy không biết vì sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuong-cong-thanh-dau-dau-khoc/1577941/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.