Mười hai tháng chín, cuối thu mát mẻ, ánh nắng vàng rực rỡ. Đúng là một ngày đẹp trời để kết hôn. Tư Đồ Tảm Nguyệt không có bạn thân kiểu cùng chung phòng, cho nên người làm phù dâu phải nhờ một người bạn tốt của Trần Húc Đông. Còn về chọn người làm phù rể, lại tuyệt đối nhiều lựa chọn khiến cho người ta phải hoa mắt. Nhưng cuối cùng vẫn là do Trần Húc Đông đảm nhận. Ai bảo hắn và phù dâu thân thuộc nhất chứ, như vậy tương đối phù hợp để làm. Hôn lễ có thế lực hắc đạo tham dự, nên làm phù rể và phù dâu cũng không phải là việc dễ dàng. Cũng may, người bạn của Trần Húc Đông cũng là một nữ nhân lão luyện. Hỉ thiếp được phát đi trước một tuần. Tỷ tỷ ruột của Dạ vương kết hôn, trong Hắc đạo tuyệt đối được gọi là một việc đại sự. Người đến lấy lòng, người đến thăm dò, kiểu nào cũng có. Đương nhiên, người đến lấy lòng nhiều hơn. Hôm nay Đậu Đậu mặc tiểu lễ phục hoa đồng do Tư Đồ Tảm Nguyệt đặt làm, lễ phục màu vàng nhạt, áo sơ mi màu trắng. Tư Đồ Tảm Nguyệt còn cố ý thêm vào một cái nơ nhỏ màu lam. Lễ phục vốn được tinh chế, bởi vì nhỏ nhỏ, lại càng vô cùng đáng yêu, hơn nữa có thêm khuôn mặt thiên sứ của Đậu Đậu, có làm một đám người hết sức kinh ngạc cũng không quá đáng. Cô bạn của Trần Húc Đông một mực nhìn Đậu Đậu, rất nhanh đã quên chuyện hôm nay mình đến làm phù dâu. “Lâm Khiết, tròng mắt ngươi sắp rớt ra rồi! Ngươi còn nhìn như vậy nữa sẽ xảy ra chuyện đấy.” Tư Đồ Tảm Nguyệt cười nhắc nhở Lâm Khiết. Lâm Khiết chính là phù dâu hôm nay. Tư Đồ Tảm Nguyệt vốn không muốn nói gì. Suy cho cùng sự đáng yêu của Đậu Đậu ai cũng không địch lại nổi. Điều then chốt là nếu nàng không hé răng ra nói, nàng lo lắng áo cưới sẽ có nguy cơ bị thiêu cháy. Không thấy bộ mặt Diêm Vương của lão đệ nàng sao. Tư Đồ Nhất Tương biểu tình không được tốt lắm, một khuôn mặt cau có, trên đầu có khói bốc lên. “Tảm Nguyệt, ta đến sảnh yến hội trước, nếu có chuyện thì ngươi gọi điện thoại, Hứa Minh bên kia cũng sắp tới rồi.” Tư Đồ Nhất Tương dứt lời, ôm Đậu Đậu rời đi. Hắn tin rằng nếu hắn tiếp tục ở lại thì tuyệt đối sẽ không kìm chế được đi tới móc tròng mắt của người làm phù dâu này. “Ừm, được. Đúng rồi lão đệ, Nguyên thúc bọn họ đâu?” Tư Đồ Tảm Nguyệt sáng nay vừa dậy đã không thấy hai vị trưởng bối dở hơi này. Chuyện là Nguyên Chiến và Hạ Viễn hôm qua cư nhiên mặc áo tình nhân chạy ra công viên chơi thả diều! Vậy đó không phải là dở hơi thì là cái gì?! (=.=) “Bọn họ đã đến rồi!” “Ờ, vậy để Đậu Đậu ở lại, ngươi đi đi.” Tư Đồ Tảm Nguyệt phẩy tay nói. “Đừng có hòng!” “Nè! Ngươi có lầm không? Nó hôm nay là hoa đồng của ta a?” Tư Đồ Tảm Nguyệt rống to lên. Tại sao có thể như vậy? Tư Đồ Nhất Tương ôm Đậu Đậu xoay người đi. Vừa nghĩ đến trong sảnh yến hội nhiều người như vậy, hắn lại đau đầu. Đậu Đậu nhất định sẽ trở thành tiêu điểm. Thật muốn đem Đậu Đậu giấu đi để không cho bất kì ai nhìn thấy. Đậu Đậu lần trước cũng từng muốn đem Nhất ca ca của nó trói chặt lại, ai cũng không cho nhìn. Lúc này cách nghĩ của hai người lại rất giống nhau. Lúc mang theo Đậu Đậu tiến vào trong sảnh, Tư Đồ Nhất Tương cũng không bị chú ý quá nhiều bởi những người xung quanh. Bởi vì… “Ai Xem đi. Đã nói là sẽ như vậy, còn không tin ta. Hiện tại thì tốt rồi, cư nhiên là đưa rất nhiều người đến xem.” Thanh âm của một người trẻ tuổi vang lên, Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu đều quay sang nhìn. “Ai nha, là tứ đệ!” Đậu Đậu nho nhỏ giọng nói bên tai Tư Đồ Nhất Tương. Có thể không phải sao. Hôm nay hai đệ đệ của Đậu Đậu đều tới. Bọn họ là sinh ba, Đậu Đậu lớn lên đẹp như vậy, hai người khác không cần phải nói nhiều. Mặc dù không bằng Đậu Đậu nhưng cũng không khác là bao. Bọn họ có khí chất giống như Nguyên Chiến, cho nên xem ra phần đẹp trai nhiều hơn. Không giống như Đậu Đậu là đơn thuần mĩ lệ. Hơn nữa điểm bất đồng rõ ràng nhất là, hai người con trai kia là tóc đen pha chút màu cà phê. “Tóc đã ngắn rồi, sao vẫn bị chú ý như vậy a. Thật phiền” Ngũ đệ của Đậu Đậu, Nguyên Hạ Lâm nói. “Con trai ta lớn lên đẹp trai như vậy, hơn nữa hai ngươi lại giống nhau như đúc, muốn không bị chú ý mới là điểu khó.” Nguyên Chiến đắc chí, nhi tử của hắn và Hạ Hạ, tuyệt đối là thượng thượng phẩm. “Phụ thân, tam ca và Nhất Tương đại ca kia khi nào sẽ đến?” Tứ đệ của Đậu Đậu, Nguyên Hạ Kỳ hỏi Nguyên Chiến. Hắn rất hiếu kì người yêu của lão tam sẽ trông như thế nào. Lúc ở Chiến Thần điện phụ thân và cha cư nhiên không để bọn họ biết. Nhớ năm đó khi Hạ Viễn hoài thai ba đứa này luôn ăn băng kỳ lâm (Thực ra nó là kem -> ice cream ý, nhưng tại phải để cho nó thành tên nên…=.=),lúc sinh ra lại vừa đúng ba nên liền đặt tên như vậy. “Đã tới rồi.” Nguyên Chiến nhìn cửa nói. “Gì? Thật không?” Nguyên Hạ Kỳ và Nguyên Hạ Lâm nhất tề ngẩng đầu. Sau đó… “Phụt! Tam ca sao lại biến thành như này?” Hai huynh đệ không hẹn mà cùng bật cười nói. “Người bế hắn chính là người yêu của tam ca các ngươi.” Hạ Viễn cũng cười nói. Bộ y phục mà con trai thứ ba mặc hôm nay thật đáng yêu. “Há, trông cũng không tệ, rất xứng đôi với tam ca.” Nguyên Hạ Lâm nói. Lúc này, Tư Đồ Nhất Tương cũng ôm Đậu Đậu đi tới. “Kỳ Kỳ, Lâm Lâm, các ngươi tới rồi” Đậu Đậu vui mừng vẫy bàn tay nhỏ bé. “Tam ca, ngươi càng lớn càng nhỏ.” Nguyên Hạ Kỳ nhỏ tiếng nói. “Không cho phép hai ngươi cười ta! Nhất ca ca, đây là tứ đệ của ta, Nguyên Hạ Kỳ, kia là ngũ đệ Nguyên Hạ Lâm. Bởi vì cha, ba ba lúc đó luôn thích ăn băng kỳ lâm, cho nên ba chúng ta liền gọi như này.” Đậu Đậu thông minh giữa chừng đổi thành cách gọi “ba ba”. Nó không muốn lại thu hút sự chú ý của mọi người. Mặc dù, đã bị chú ý rồi! “Nhất Tương ca, xin chào!” Nguyên Hạ Kỳ và Nguyên Hạ Lâm lễ phép thẳng người chào hỏi. “Chào hai người.” Tư Đồ Nhất Tương luôn biểu hiện vẻ thân thiện với người nhà Đậu Đậu. “Để Đậu Đậu lại đây, ngươi đi chào hỏi khách khứa đi.” Hạ Viễn giơ tay, muốn bế Đậu Đậu. “Cũng được, phiền các ngươi rồi.” Tư Đồ Nhất Tương đem Đậu Đậu giao vào lòng Hạ Viễn. Hắn cảm thấy như vậy cũng được. Hôm nay người đến rất nhiều, nếu có tình huống gì đặc biệt phát sinh, Đậu Đậu ở chỗ chiến thần phụ thân nó sẽ tuyệt đối càng an toàn. “Vậy ngươi cứ đi lo việc đi.” Hạ Viễn nhận lấy Đậu Đậu. “Nhất ca ca lát nữa nhanh đến đón Đậu Đậu nha.” Đậu Đậu lộ ra một nụ cười đáng yêu nói. “Đã biết, đứa nhỏ.” Tư Đồ Nhất Tương sau khi vuốt vuốt tóc Đậu Đậu liền quay người rời đi. Đợi Tư Đồ Nhất Tương đi rồi, Nguyên Hạ Kỳ và Nguyên Hạ Lâm bắt đầu kéo Đậu Đậu lại hỏi đông hỏi tây. “Tam ca, hắn làm nghề gì vậy?” “Tại sao hôm nay lại nhiều người mặc đồ đen như vậy?” “Đúng rồi, thực sự là đáng ghét. Luôn nhìn chúng ta.” “À… Nhất ca ca làm nghề gì ta cũng không biết. Còn có nhiều người ở đây như vậy vì Nguyệt tỷ tỷ sẽ kết hôn. Vì sao mặc y phục đen ta cũng không rõ lắm a. Mọi người muốn mặc như nào thì sẽ mặc như vậy.” “Tam ca! Ngươi nói chuyện sao lại nói câu nào bực câu đấy thế.” Nguyên Hạ Lâm nín cười nói. “Lại Lại không phải là ta muốn như vậy!” Đậu Đậu cúi đầu có chút xấu hổ. Hai đứa đệ đệ này cư nhiên cười nó! “Được rồi, hai ngươi đừng cười. Tân nương sắp đến cửa rồi. chúng ta phải đi ra thôi. Đậu Đậu hôm nay lại là tiểu hoa đồng nữa.” Hạ Viễn bế Đậu Đậu đứng dậy nói. “Dạ” Cả nhà cùng đi ra. Cha là lão đại nha. Phụ thân bình thường rất anh dũng, nhưng chỉ cần thấy cha làm nũng thì cái gì cũng phải theo hắn. Cho nên ở nhà bọn họ, cha tuyệt đối đứng đầu, không có nhường ai! Khi cả nhà Đậu Đậu vừa tới cửa, cũng vừa kịp lúc Tư Đồ Tảm Nguyệt đi đến, nàng và Hứa Minh đến bằng một chiếc xe hơi thể thao màu đỏ. Sau đó, một tiếng phanh gấp, lại một chiếc xe thể thao màu đen nữa đi đến. “A, mấy đứa nhỏ này!” Hạ Viễn cười. Màn vừa xem là một màn đua xe! “Nguyên thúc, Hạ thúc thúc… Ha ha, Trần Húc Đông ngươi thua rồi. Quay về nhớ bổ sung phần lễ vật thứ hai!” Tư Đồ Tảm Nguyệt vui mừng không ngừng cười. Vừa nãy bọn họ đua xe tới. Nếu như Trần Húc Đông thắng, hắn có thể không phải tặng quà, nếu thua sẽ phải tặng hai phần. “Không thành vấn đề, ta thua tâm phục khẩu phục. Bất quá Hứa Minh, ngươi đúng là nhân tài ẩn dật nha. Ta đều không biết kĩ thuật lái xe của ngươi lại giỏi như vậy. Sắp vượt qua đại ca rồi.” Trần Húc Đông khoát tay lên vai phù dâu cười nói. “A Lúc nhàn rỗi không có việc gì nên luyện chơi thôi.” Hứa Minh nói rồi liền giơ tay muốn đỡ, Tảm Nguyệt cười rồi đưa tay ra nắm lấy. “Đậu Đậu, đến đây, đứng trước tỷ tỷ.” Tư Đồ Tảm Nguyệt ngoắc ngoắc Đậu Đậu. “Ha Hả Đậu Đậu, đi đi.” Hạ Viễn thả Đậu Đậu xuống. Đậu Đậu đón lấy lẵng hoa từ tay của phù dâu. “Ta chỉ cần tung hoa là được rồi sao?” Đậu Đậu nghiêng đầu hỏi. “Đúng, ngươi chỉ cần tung hoa là được rồi.” Phù dâu cười trả lời. Tư Đồ Tảm Nguyệt một tay cầm chặt bó hoa, một tay khoác vào tay Hứa Minh. Đợi sau khi tất cả chuẩn bị xong, chỉ đợi nhạc cử hành hôn lễ là sẽ tiến vào. Thực ra là bởi vì bọn họ tới nhanh hơn thời gian dự tính rất nhiều, mọi người trong phòng đều đang bề bộn đứng thành một đoàn. Hẳn là vẫn chưa chuẩn bị xong! Đợi khoảng mười phút, rất nhiều người trong phòng khách đều đi ra đón tân lang tân nương. Qua một lát, nhạc tiến hành hôn lễ liền vang lên. Đậu Đậu ở phía trước tung cánh hoa, Tư Đồ Tảm Nguyệt và Hứa Minh đi theo sau. Trần Húc Đông và Lâm Khiết đứng ở bên cạnh tân lang tân nương cũng nối bước ngay sau lưng họ. Từ sáng tới giờ rất yên tĩnh. Không có người làm loạn, cũng không có người moi móc. Tư Đồ Nhất Tương nói từ “kì quái”, theo lí mà nói ngày này cơ bản không thái bình như thế mới đúng. Nhưng có chiến thần ở đây, ai dám gây sự chứ? Vậy chẳng phải muốn tìm chỗ chết sao. Mặc dù không ai biết ở đây có sự tồn tại của thần. Nhưng là Nguyên Chiến mới sáng sớm đã đem tất cả rắc rối có thể phát sinh đều triệt để giải quyết hết rồi. Nếu không phải bởi vì quá nhiều người, Tư Đồ Nhất Tương tuyệt đối sẽ phát hiện, ở đây có mấy người không nên có! Tân lang tân nương hai người đi tới giữa sảnh yến hội, cha xứ sẽ đợi ở đó. Đậu Đậu cũng mặc kệ tất cả, thấy chỗ đang đứng cách chỗ Tư Đồ Nhất Tương không xa liền chạy về phía hắn. Tư Đồ Nhất Tương cười bế Đậu Đậu lên. Cha xứ lau mồ hôi bắt đầu lẩm bẩm đọc. “Tư Đồ Tảm Nguyệt ngươi có đồng ý gả cho Hứa Minh là vợ…” “Ta đồng ý.” Tư Đồ Tảm Nguyệt thành tâm đáp. “Hứa Minh ngươi có đồng ý lấy Tư Đồ Tảm Nguyệt làm vợ, bất luận…” “Ta đồng ý.” Hứa Minh rõ ràng đáp. Tân lang tân nương trao đổi nhẫn cho nhau, nhìn xuống dưới… “Thế ta mới nói, người làm chủ hôn nên do Nguyên thúc làm! Cha xứ là đại diện của người phương Tây, nhưng chúng ta là người phương Đông. Nguyên thúc của chúng ta là thần linh phương Đông chính thống! Hắn làm càng thích hợp hơn, há Thực sự là một sự sắp xếp tốt!” Trần Húc Đông đứng cạnh Tư Đồ Nhất Tương nhỏ giọng nói. Bọn Nguyên Chiến cũng ở đó. Hạ Viễn nghe xong che miệng cười. Nguyên Chiến thì hung hăng trừng mắt nhìn Trần Húc Đông. Thằng nhóc này cư nhiên dám lấy hắn làm trò cười. Hắn làm chủ hôn? Chuyện đùa!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]