Tư Đồ Tảm Nguyệt sáng sớm đem hai con mắt sưng phù đi ra tìm thức uống. Đến tủ lạnh lấy chút nước trái cây, vừa cầm cái ly định lên lầu, chuông cửa lại vang lên. “Mẹ nó, sáng sớm ai muốn chết!” Tư Đồ Tảm Nguyệt đang bực mà không có chỗ phát ra. Áp lực tối hôm qua càng làm nàng phải tìm một chỗ để phát tiết. Kẻ xui xẻo này đến vừa đúng lúc. Mở cửa, nhấc chân chuẩn bị đá một cước...... “A!” Giọng Trần Húc Đông vang lên như quỷ rống. Hắn sáng sớm lại đây là muốn xem “Vợ” của đại ca dài ngắn dạng gì. Còn một cước tiếp đón hắn sao!! Trần Húc Đông nghĩ thầm rằng, Hứa Minh, ngươi mẹ nó là nhất định cố ý! Chẳng qua không cẩn thận đem một bức thư trong nhà ngươi đốt một lỗ. Cư nhiên lại âm thầm hại hắn như vậy a...... Muốn nói Hứa Minh là cố ý. Lần trước Trần Húc Đông tới nhà hắn nói chút chuyện, kết quả châm điếu thuốc rồi không đặt đúng chỗ, không cẩn thận đem lá thư trên bàn đốt ra cái lỗ to. Kỳ thật nếu là thư bình thường Hứa Minh tuyệt đối sẽ không so đo. Chỉ là Trần Húc Đông xui xẻo nối xui xẻo, lá thư hắn làm cháy hỏng lại là chính là thư có ảnh của Tư Đồ Tảm Nguyệt. Là tấm ảnh kỉ niệm Hứa Minh chụp, ảnh của Tư Đồ Tảm Nguyệt...... Hứa Minh vồn là muốn Tư Đồ Nhất Tương vì bị đánh thức nên xuống tay với Trần Húc Đông, hắn tuyệt đối không thể tưởng được Tư Đồ Tảm Nguyệt thượng trước một cước. ( Lộ: Hai vợ chồng các ngươi thật ăn ý, một người âm thầm hại hắn, một người đá hắn. Hứa Minh & Tảm Nguyệt: chúng ta không phải vợ chồng. Lộ: Chuyện này có thể trách ai chứ? Hứa Minh & Tảm Nguyệt: Còn không phải trách ngươi! Đá bay! Lộ: A!!!!!!) “Tê Nguyệt tỷ, là ta, Húc Đông a......” Trần Húc Đông xoa đầu gối nói. Cám ơn trời đất, hoàn hảo, hoàn hảo là trúng đầu gối. Nguyệt tỷ này nếu đá trúng chỗ đó, hắn kiếp sau cũng chỉ có thể làm hòa thượng. Nghe được tiếng Trần Húc Đông, Tư Đồ Tảm Nguyệt đem cặp mắt sưng húp kia mở to ra chút . “Húc Đông? Sớm như vậy đến làm gì? Muốn bị đá a?!!” Tư Đồ Tảm Nguyệt nghiêng người cho Trần Húc Đông vào nhà. “Ai, ta còn không phải do nghe Hứa Minh nói ‘vợ’ của đại ca cỡ nào thần kỳ nên ta mới đến sớm thế này. Kết quả còn được ngươi thưởng cho một cước. Lực đạo ngươi cũng đâu kém nam nhân.” “Vợ?? Cái gì vợ??” Tư Đồ Tảm Nguyệt tự động xem nhẹ “Hứa Minh” hai chữ. Nam nhân sát thiên đao kia nàng không thể nghĩ đến nữa, nếu còn vậy không chừng nàng ngày mai không mở được mắt. “Chính là con cá kia.” Trần Húc Đông nhỏ giọng nói bên tai Tư Đồ Tảm Nguyệt. Hắn hiểu chuyện này không thể để nhiều người nghe. “Nga, vậy ngươi đi lên xem đi. Ngay trong phòng Nhất Tương.” Tư Đồ Tảm Nguyệt dứt lời xoay người định lên lầu. “Nguyệt tỷ nguyệt tỷ,ngươi đi chung với ta đi. Nếu đại ca bồi thêm một cước thân ta nhất định sẽ tàn!!” Trần Húc Đông giữ chặt Tư Đồ Tảm Nguyệt không buông tay. Không có biện pháp, chân đau a, nếu đại ca lại đá một cước, hắn thế nào cũng phải ngồi xe lăn. “Húc Đông ” Tư Đồ Tảm Nguyệt mắt nhắm mắt mở kêu một tiếng. “Nguyệt tỷ, có chuyện gì?” “Ngươi là muốn lên trên nhận một cước hay là ngay bây giờ nhận một cước?” Tư Đồ Tảm Nguyệt “Ba” một tiếng rồi vuốt ve cánh tay Trần Húc Đông hỏi. “...... Quên đi ta hẳn là nên tự cầu phúc đi.” Trần Húc Đông đành phải buông tay. “Ân, thông minh!” Tư Đồ Tảm Nguyệt lên lầu, Trần Húc Đông ở phía sau đuổi theo. Mẹ nó, lòng hiếu kỳ chết tiệt, thực nên móc ra ném vào Thái Bình Dương đi!! Tới trước cửa phòng Tư Đồ Nhất Tương, Trần Húc Đông do dự nhiều lần mới gõ cửa phòng. Đợi hơn nửa ngày...... Không ai ra mở cửa!!! Vì thế lại gõ...... Đậu Đậu trong phòng bị đánh thức, Tư Đồ Nhất Tương cũng là không kiên nhẫn rời giường. Ngày hôm qua ngủ rất trễ, bị đánh thức ầm ĩ nên tâm tình khó chịu vẫn là khó tránh khỏi. “Ai?” Tư Đồ Nhất Tương nói xong thì ra mở cửa phòng. Sau đó...... Trần Húc Đông đã chuẩn bị sẵn sàng che chân hắn lại. Kết quả...... Tư Đồ Nhất Tương một quyền đánh vào trên mặt hắn...... “A!” Trần Húc Đông lại một tiếng quỷ kêu! “Húc Đông? Sớm như vậy làm gì chứ?” Tư Đồ Nhất Tương thấy là trần Húc Đông liền nghiêng người cho hắn vào. “Đại ca, ‘vé vào cửa’ để nhìn ‘vợ ngươi một lần thật quý. Một quyền rồi thêm một cước a......” Trần Húc Đông khoa trương mà run rẩy rồi bắt đầu lấy tay che mặt. “A, Hứa Minh khi nào nói cho ngươi biết?” Tư Đồ Nhất Tương đi đến cạnh hồ thủy tinh, nhìn bộ dạng chưa tỉnh ngủ đáng yêu của Đậu Đậu vừa hỏi Trần Húc Đông. “Sáng sớm hôm nay...... Hắn tuyệt đối là cố ý. Tuyệt đối!” “Đến, cho ngươi thấy đáng giá.” Tư Đồ Nhất Tương ngoắc ngoắc tay hướng Trần Húc Đông. Trần Húc Đông tò mò liền tiến lại xem. Con cá này...... Rất lớn! Con cá này...... Rất đẹp! “Đại ca, Hứa Minh nói ‘vợ’ ngươi đủ đặc biệt đến có thể ghi vào Guiness thế giới.” Trần Húc Đông nhìn Đậu Đậu nói. Có điều hắn cũng không nhìn ra con cá này đặc biệt chỗ nào. “Ân, đâu chỉ vậy. Đậu Đậu, tỉnh, ca ca giới thiệu cho ngươi một người nữa.” Tư Đồ Nhất Tương gõ vang hồ thủy tinh. Đậu Đậu có chút không tình nguyện mà trợn tròn mắt. Cái miệng nhỏ nhắn còn ngáp thật đáng yêu. Dùng cái vây nhỏ vỗ vỗ khuôn mặt be bé của mình, muốn mình tỉnh táo. “......” Thấy một loạt động tác này của Đậu Đậu, Trần Húc Đông ngay lập tức thấy đủ thần kỳ. “Đậu Đậu, ca ca này kêu Trần Húc Đông. Cũng là một anh em tốt của ta.” Đậu Đậu vỗ vỗ hồ cá chào hỏi, sau đó lại bơi vài vòng. “Cái kia...... Đại ca, nó, nó, nó có thể hiểu ngươi nói?!!” Trần Húc Đông cả kinh đã quên cái đau trên mặt. Ngay cả nói chuyện cũng có chút lắp bắp. “Ân, gần như có thể hiểu hết.” Tư Đồ Nhất Tương sủng nịch sờ sờ cái đuôi nhỏ của Đậu Đậu. Đuôi Đậu Đậu rất đẹp. So với thân thể nó thì xanh hơn một chút, hơn nữa phần trên còn lóe lên. Đuôi càng to dài lại càng đẹp. “Cá nghe hiểu tiếng người, ngươi thật sự là rất thần kỳ......” Phản ứng của Trần Húc Đông bây giờ cũng không khác lắm với phản ứng của một nhà khoa học khi gặp khủng long. Chuyện này có gì quái dị đến mức sợ chết khiếp như vậy! Trần Húc Đông bao vây hồ, quẹo trái quẹo phải. Hắn bây giờ có chút giống con mèo nhớ cá. “Đại ca, ta phải ở nhà ngươi dài hạn!” Trần Húc Đông đột nhiên nói với Tư Đồ Nhất Tương. “Cút!” Tư Đồ Nhất Tương một cước đá vào mông Trần Húc Đông. Tiểu tử này, vây quanh Đậu Đậu vòng vo hơn nửa giờ. Không đuổi hắn đi là may rồi, cư nhiên còn dám nói ở dài hạn?!! “Đại ca, không nên không nên a ngươi thế nào cũng phải để ta nói chuyện với nó một lát. Nó rất thú vị.” Trần Húc Đông ôm lấy hồ cá không buông, thực sự giống với bộ dạng lúc trước Tư Đồ Nhất Tương tới, Quan Hải luyến tiếc buông hồ cá. Chỉ có điều so với lúc đó thì khoa trương hơn một chút. Trần Húc Đông đời này trừ yêu máy tính ra, hắn còn có một tất xấu mà không hắn tính là tật xấu. Với vật hiếm thấy mới xuất hiện hắn đặc biệt không có sức chống cự. “Không có cửa đâu!” Tư Đồ Nhất Tương xách áo Trần Húc Đông muốn kéo hắn ra ngoài. “Có cửa sổ a, có cửa sổ là được a.” Trần Húc Đông liều chết ôm lấy hồ thủy tinh. Đậu Đậu trong lòng hô to “Mau buông tay, nhà của ta a...... Hồ của ta a...... Làm hư thì sao giờ?!!” “Con mắt nào của ngươi thấy trong phòng ta có cửa sổ?” Tư Đồ Nhất Tương từ từ gỡ từng ngón tay của Trần Húc Đông ra khỏi hồ cá. Còn phải nói, trong phòng Tư Đồ Nhất Tương thật sự không cửa sổ. Có điều trần nhà là làm bằng kính chống đạn, lấy sáng rất tốt. Nhà Tư Đồ Nhất Tương lúc ấy thời gian thiết kế là bốn tháng, hoàn thành mất khoảng hai năm. Đây là thứ siêu xa xỉ đầu tiên hắn có được năm hai mươi hai tuổi. Tuổi này mà có thành tựu như vậy, nỗ lực xuất ra trong đó người ngoài khó mà tưởng tượng được. “A...... Làm sao bây giờ?!!” Bộ dạng suất khí mà thường Trần Húc Đông không có, gần như bắt kịp con cẩu vô liêm sỉ. Vấn đề mặt mũi lúc này đều bị hắn quăng lên chin tầng mây. “Làm sao bây giờ?” Tư Đồ Nhất Tương nói xong liền đem Trần Húc Đông kéo lê tới cửa, sau đó nói với hắn một câu: “Đi thong thả, không tiễn!” “Đại ca, ngươi như thế nào có thể không để ý giang hồ đạo nghĩa như vậy......” Trần Húc Đông ai oán hướng Tư Đồ Nhất Tương nói. “Tới địa ngục đi giang hồ đạo nghĩa!” “Ba!” Một tiếng, cánh cửa vô tình mà đóng lại. “Ta muốn ngắm Đậu Đậu a......” Tư Đồ Nhất Tương tự động xem nhẹ tiếng của người nào đó, trở về mà yêu thương sờ sờ Đậu Đậu, lại hôn nó một chút. Đương nhiên, vẫn là cách vách kính. “Đậu Đậu, ngủ tiếp một chút đi.” Tư Đồ Nhất Tương dứt lời, trở lại trên giường nằm xuống. Đậu Đậu còn buồn ngủ, gật gật đầu liền bơi tới đáy hồ ngủ. Trần Húc Đông không thể ở lại nhà Tư Đồ Nhất Tương, bất quá hắn hiện tại cùng bán trú nơi này cũng không có gì khác nhau, bởi vì hắn cơ hồ mỗi ngày đều chạy ngang qua đây. Chính là sau khi đến đây có thể nhìn thấy Đậu Đậu hay không lại là khác. Mười lần có chín lần Trần Húc Đông là bị ‘bế môn tạ khách’ (đóng cửa tiễn khách =.=” tội cho anh). Tư Đồ Nhất Tương chính là muốn cho hai người anh em tốt nhất này biết Đậu Đậu tồn tại là quan trọng như vậy, cũng không phải muốn để bọn họ lúc nào rảnh thì đến ngắm Đậu Đậu. Đậu Đậu dạo này lớn rất nhanh, ở trong ‘nhà’ nó bơi cũng muốn không lọt. Bởi vì bộ dạng hiện tại của Đậu Đậu quá lớn, Tư Đồ Nhất Tương không có cách nào dẫn nó đi ra ngoài. Hôm nay Tư Đồ Nhất Tương tới Quán Hải tìm Diệp Đào, chính là muốn hỏi một chút có hồ thủy tinh nào lớn hơn nữa hay không, hoặc là, có thể đặt làm một cái không. Đậu Đậu rất thích hồ bằng thủy tinh, bất kể như thế nào hắn cũng phải tìm ra. “Này...... Rất khó. Hồ cá chất liệu này giá rất cao nên ít có người mua. Ngươi nói lớn như vậy, phỏng chừng ngay cả xưởng làm cũng không có.” Diệp đào nói lại sự thật. Hồ cá rộng ba thước, dài bốn thước, cũng may là từ miệng Dạ Vương nói ra. Người thường làm gì có ai mua cái giá đó a?! “Mặc kệ thế nào trước tiên hỏi giúp ta một chút đi.” Tư Đồ Nhất Tương cuối cùng cũng không bỏ cuộc. Hắn rất không muốn nhìn bộ dạng không vui của Đậu Đậu. “Ân.” Diệp đào thuận miệng trả lời. Chuyện này...... Chín phần là vô vọng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]