Đó là một câu chuyện xưa rất đẹp nhưng buồn.
Điền Viên cùng vợ hắn là thanh mai trúc mã. Cha mẹ hai người đều mất sớm, bọn họ kiên cường sống dựa vào năng lực của chính bản thân mình.
Mặc dù không phải thực giàu có, nhưng là vui vẻ hơn bất kì ai. Giữa những điều bình thường, họ tìm được thứ hạnh phúc đơn giản nhất, chân thật nhất.
Cùng nhau dốc sức làm tám năm, rốt cục cũng dành dụm đủ tiền cho học phí cùng lộ phí để Điền Viên ra nước ngoài học làm bánh cùng trù nghệ.
Hai người mong ước sau khi Điền Viên về nước họ sẽ cùng nhau mở một tiệm bánh nhỏ.
Ba năm trước, Điền Viên trở về với một tay nghề xuất sắc cùng tiền. Chính là, chờ hắn trở về chỉ có một phong thơ của vợ trước khi chết......
Nơi lúc trước bọn họ muốn mở tiệm bánh hiện đã có người mở trước bọn họ. Chính là Đồng Niên Băng Điểm ốc bây giờ. Điền Viên không có ý định gì khác, thầm nghĩ ở đây cả đời làm bánh ngọt để mãi nhớ kĩ ước hẹn của họ.
Chuyện xưa xong rồi, Trần Húc Đông cũng đưa Hứa Minh vào tới. Bọn họ gật đầu với Tư Đồ Nhất Tương rồi tuỳ ý tìm một chỗ ngồi.
“Vợ ngài thích ăn băng chúc mặn phải không?” Tư Đồ Nhất Tương nghe xong câu chuyện liền hướng Điền sư phó hỏi.
“Đúng vậy. Sở thích của nàng thật đặc biệt. Rất ít người thích ăn băng chúc mặn. Nàng đi rồi ta cũng chưa từng làm lại món đó.”
“......” Tư Đồ Nhất Tương có chút không biết như thế nào trả lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuong-cong-thanh-dau-dau-khoc/1577896/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.