Chương trước
Chương sau
Edit+Beta: Minh Miu

Đuối~~~

Bác sĩ Lưu cũng nghe nói việc trong nhà Đại Tráng nuôi người, cho nên lần này đến khám bệnh, cũng liền không như lần trước lỗ mãng đi sờ ngực Tiểu Mãn, nghĩ thầm, này đàn ông cùng với đàn ông, mặc dù không phải phụ nữ, ít nhất không thể giống bình thường đối với đám đàn ông tùy tùy tiện tiện như vậy, tay không thể sờ loạn, phải quy củ mới tốt hơn một chút, đề phòng Đại Tráng sức lực lớn kia, làm cho cậu ta ghen tức giận cũng không phải tốt, đừng như Nhị Ngưu kia đánh cho thành quốc bảo gấu trúc.

Bác sĩ Lưu nhìn sắc mặt Tiểu Mãn rất tốt, lại cầm phim chụp X quang của bệnh viện nhìn, hỏi mấy câu, liền cẩu thả nói: “Phải không khác nhau lắm sắp khỏe rồi, rốt cuộc là tuổi trẻ, căn bản sức khỏe tốt. Rơi nghiêm trọng như vậy, cũng không quá ba tháng có thể đứng dậy. Chú lần trước gặp bà cụ, ho khan lợi hại, còn làm xương sường gãy, phương pháp trị liệu với tiểu tử này nhà cháu giống nhau, đã hơn một năm cũng không thấy khỏe, hiện tại lại trở về bệnh viện nằm viện, tiền tiêu giống như nước chảy, con trai cùng đám con gái của bà ấy đều kêu không ở nữa.”

Đại Tráng nghe xong bác sĩ Lưu tự giác gọi Tiểu Mãn “tiểu tử của nhà cậu”, tự nhiên là vui vẻ, nghĩ thầm, nếu có thể như là đáp án, lão Lưu đầu ông xem như là trả lời một nửa, có thể cho nửa câu, chính xác ra là “vị kia là cậu” mới đúng, Đại Tráng lại lập tức nghĩ đến Tiểu Mãn còn không có cùng mình bái thiên địa chính thức kết hôn, nghiêm túc không thể tính “vị kia là cậu”, đành phải ở trong lòng yên lặn đem nửa câu vừa rồi đính chính toàn bộ câu.

Nghe bác sĩ Lưu nói chuyện bà cụ kia ho đến đem xương cốt ho gãy, Đại Tráng lại không đi nghe ngóng, chỉ là nói: “Kia không thể so sánh, người già xương cốt đều giòn, Tiểu Mãn nhà cháu mới nhỏ.” Cũng không nhỏ sao? Tiểu Mãn cũng còn không cùng mình bái thiên địa vào động phòng, cùng bà cụ kia so xương cốt cái gì?

Vừa nghĩ tới động phòng, Đại Tráng không hiểu mà mặt đỏ lên, đối với bác sĩ Lưu cũng có chút ấp úng nói hay không nói.

Bác sĩ Lưu nào biết tâm tư của anh, chính mình làm như cũ đo lường thuốc, từng gói chuẩn bị cho tốt, đưa cho Đại Tráng, nói: “Được, lại làm cho một đợt trị liệu, có lẽ lần này làm xong thì trên cơ bản đã khỏe.” Một đợt trị liệu là hai mươi ngày.

Đại Tráng nuốt từng ngụm nước bọt, nghĩ thầm, nói cách khác, hai mươi ngày sau có thể động phòng rồi hả?

Đại Tráng không khỏi trên mặt lộ ra nụ cười từ đáy lòng, nói: “Vậy toàn bộ xong chưa? Vậy cậu ấy có thể giống như người bình thường cùng cháu chạy nhảy, làm việc, phải hay không, bác sĩ Lưu?”

Kì thật, có thể hay không làm việc Điền Đại Tráng là không quan tâm, chỉ cần có thể “làm” là được. Đương nhiên lời này, Đại Tráng rốt cục là thanh niên trẻ tuổi, nói không nên lời.

Bác sĩ Lưu lắc đầu, nói: “Nào có nhanh như vậy? Chú nói cơ bản tốt rồi, chính là không cần phải dùng thuốc nữa, nhưng, vẫn là phải chăm sóc, những cái cháu nói kia, cái gì chạy đều thuộc về vận động kịch liệt, khẳng định không được, về phần làm việc, vậy phải xem mức độ nào, ví dụ như chà xát dây thừng cỏ cái này rất nhỏ có thể, xuống đất cấy mạ cuốc đất cái này không được. Tóm lại một câu, chính là không thể mệt nhọc quá độ.”Đại Tráng nghe được chà xát dây thừng cỏ cái gì đấy, trong nội tâm cả kinh, nghĩ thầm, này có phải hay không lão Lưu đầu buổi tối trốn góc tường nhà của mình nghe tin tức, ngay cả việc hai đứa chà xát dây thừng cỏ tư mật như vậy cũng biết? Không thể nào, đoán chừng vẫn là đánh bậy đánh bạ?

Thế nhưng, Đại Tráng kế tiếp tưởng tượng, lão Lưu đầu này câu nói kế tiếp kia cũng quá không bình thường, nông dân hay nói giỡn nói cuốc đại địa là có một tầng ý nghĩa kín đáo đấy, ẩn ý nam nhân làm nữ nhân, lão Lưu đầu bỗng nhiên nói một câu này, phải hay không đã sớm tính toán, biết rõ Điền Đại Tráng này là vô cùng muốn cuốc đại địa Tiểu Mãn? Ông ta lại còn nói không cho phép. Má ơi, khó tránh mọi người đều nói những bác sĩ quê nhà này đi tây xuyên đông bán thuốc cho người đều là người tinh, việc trong nhà người ta đều biết rõ.

Lão Lưu đầu đều biết rồi, Đại Tráng quyết định chắc chắn, nghĩ thầm, bác sĩ trước mắt cũng đừng không ngại chuyện ấy là được rồi, dựa theo tình hình thực tế nói đi.

“Cái này, cái này, bác sĩ Lưu, dây thừng cỏ này cũng chà xát nửa tháng rồi, hoàn toàn không thể đã nghiền? Thực sự không thể cuốc đại địa sao? Cháu sẽ nhẹ nhàng mà...” Đại Tráng cuối cùng là nói ra khỏi miệng, ánh mắt nhìn qua bác sĩ Lưu vô cùng thành kín, thấy bác sĩ Lưu vốn là cứng họng, lập tức ôm bụng cười ha ha.

“Đại Tráng ah Đại Tráng, trước đây trong thôn truyền kì lạ như thế, chú còn tưởng rằng cháu sớm đem người ta ngủ, đã sớm cuốc đại địa rồi, chuyện đó còn không có nữa? Cháu như thế nào nhát gan như vậy, cậu ta bị thương ở ngực không có bị thương ở chỗ ngồi, cháu cuốc đại địa người ta đi chứ, đừng làm đau chỗ vết thương của cậu thì tốt rồi.”

Đại Tráng để cho bác sĩ Lưu cười đến khuôn mặt đỏ bừng, nhếch mếp, trong nội tâm vui vẻ, nghĩ thầm, nguyên lai sớm có thể động phòng rồi hả? Xem ra là mình nhát gan.

“Chỉ là” bác sĩ Lưu đang tươi cười bỗng nhiên trên mặt mang một tầng giảo hoạt, nói: “Đại Tráng à, hóa ra cháu còn là một con gà tơ, vậy cháu có thể làm hay không?”

Cứ như thế tưởng tượng bản lĩnh, Đại Tráng đều cảm thấy toàn thân nóng lên, phát nhiệt, hận không thể vội vàng đem bóng đèn bác sĩ Lưu đuổi ra khỏi cửa, sau đó đi vào cuốc đại địa. Bổn phận nông dân chính là cuốc đất, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho ruộng nhà mình bỏ hoang.

Bác sĩ Lưu nhìn bộ dáng gấp gáp khó nhịn, đoán chừng chính là lính mới không thạo nghiệp vụ, vội vàng nói: “Sớm biết cháu không hiểu như vậy. Nếu cháu muốn như vậy cuốc đại địa, trên giường muốn máu chảy thành sông.”

Đại Tráng lại càng hoảng sợ, vẻ mặt cầu xin nói: “Không phải chú mới vừa nói sớm có thể dùng sao?”

Bác sĩ Lưu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Không có dùng như thế, còn vặn bung ra liền muốn chọc vào, chậc chậc chậc, nam nhân chỗ đó cương lên, không tốn một chút công phu, cháu căn bản là vào không được, còn đem người lộng thương nữa. Cháu liền ngẫm lại, đem cái số 45 to như bàn chân của cháu xuyên vào bên trong của phụ nữ, có thể nhét vào hay không? Nhét không vào còn có thể đem cái đó làm cho nứt vỡ nữa nha.”Bác sĩ Lưu vẫn là rất có trình độ, ít nhất dùng cái này ví von rất khá, làm cho Đại Tráng chỉ là tưởng tượng đều nghẹn ra vẻ mặt đau răng rồi, lập tức sắc mặt đoan chính, lộ ra một mặt cầu hiền thần sắc nhu nhược khát khao, nói: “Vậy bác sĩ Lưu chú nhanh chỉ dạy cháu một chút, phải dùng như thế nào mới luyện ra công phu có thể làm cho chỗ đó mở ra?”

Lúc Đại Tráng nói lời này quả thực không xấu hổ, chỉ là không có biện pháp, ai kêu mình không hiểu kĩ thuật, không hiểu phải học, phải không ngại học hỏi kẻ dưới, cũng phải trơ trẽn hỏi người trên, thầy thuốc có tấm lòng của cha mẹ, bác sĩ sẽ không cười lời nói của mình.

Bác sĩ Lưu quả nhiên không có chê cười Đại Tráng, cầm một cái họp nhỏ tròn tròn cùng một chai thuốc cao, đối với Đại Tráng trình bày tùy cơ hành động một phen, nghe được Đại Tráng sững sờ sững sờ, nói: “Như thế nào còn phiền toái như vậy.”

Bác sĩ Lưu nói: “Cái này có cái gì phiền toái, không phải là trước bôi một cái sau bôi một cái sao? Chung quy so với cái giường đầy máu, khiến cho nửa đêm còn muốn xảy ra tai nạn, mò tới nhà của chú muốn chú đến khám tai nạn trên giường tại nhà càng thêm phiền toái?”

Điền Đại Tráng ngẫm lại cũng phải, vội vàng thiên ân vạn tạ mà cảm ơn bác sĩ Lưu, vô cùng vui vẻ mà đem thuốc mỡ thu về, rồi lại cười nói: “Bác sĩ Lưu không nghĩ tới chú thật đúng là bác học, những chuyện này đều hiểu, không riêng biết rõ về nữ nhân chuyện quan trọng thế nào, ngay cả nam nhân cũng hiểu, ai, chú không phải là trước kia làm qua chứ?”

Thấy bác sĩ Lưu nhìn mình lom lom, Đại Tráng ý thức được chính mình nhất thời vui vẻ nhanh miệng nói, vội vàng hắc hắc cười giải thích nói: “Cháu nói bậy, chú đừng để trong lòng.”

Bác sĩ Lưu khoát khoát tay, nói: “Được rồi, ai cùng cháu so đo những lời này? Chú làm bác sĩ, không ăn qua thịt heo còn có thể không thấy heo chạy sao? Nam nhân chuyện quan trọng thế nào, chú biết rõ một chút, nếu không sao khám bệnh cho người bệnh? Chẳng qua chú hiện tại đối với mấy cái này, là không có hứng thú gì, cháu không biết, hiện tại người này, tâm quá tham. Lần trước Hồ quả phụ kia nhưng lừa chú, lại dắt trâu nhà chú. Trâu là để cày ruộng, rất quý báu, chính vì trong bụng cô ta có huyết nhục không rõ, liền uổng phí bồi cho cô ta.”

Nguyên lai bác sĩ Lưu sau khi vợ chết bởi vì con gái luôn phản đối không có tái giá, cùng với mấy phụ nữ không đúng đắn trong thôn lăn lộn, hắn luôn rất cẩn thận, chỉ sợ xảy ra tai nạn chết người vừa tốn tiền vừa mất mặt, đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma, một trong những người phụ nữ của hắn, chính là Hồ quả phụ mang thai. Bác sĩ Lưu bị bà ta phá hoại, bà ta ngược lại cũng nghe theo rồi, chính là làm bộ làm tịch muốn dưỡng phí cái gì, cuối cùng dắt đi con trâu của nhà bác sĩ Lưu, nhưng lại làm cho bác sĩ Lưu đau lòng thảm rồi, cũng bất chấp mất mặt, gặp người liền nói Hồ quả phụ không trượng nghĩa, quá thiếu đạo đức, quá tham.

Đại Tráng kì thật một chút cũng không đồng tình bác sĩ Lưu, nghĩ thầm: Đáng đời, ông làm lớn bụng người ta, còn muốn người ta phá thai, không dọa nạt ông bắt chẹt ai? Chẳng qua, nghĩ đến bác sĩ Lưu vừa mới giúp mình đại ân, Đại Tráng cũng ở ngoài miệng tùy tiện an ủi hai câu: “Vậy bác sĩ Lưu, chú về sau liền cùng nam nhân làm đi, dù sao chú biết kĩ thuật, nam nhân cũng sẽ không mang thai.”

Bác sĩ Lưu ninh lông mày, nói: “Ai nói đàn ông sẽ không mang thai sao? Chú đã từng gặp qua. Chú từng đỡ đẻ cho một người đàn ông đây này.”

Lời này vừa ra, Đại Tráng lập tức sợ ngây người, thốt ta: “Ah, còn có việc này? Đàn ông cũng sẽ mang thai? Thật đúng là chưa nghe nói qua. Bác sĩ Lưu, nhanh nói cho cháu biết tình hình đi.”

Bác sĩ Lưu nghĩ thầm tôi sao có thể tùy tiện nói cho cậu biết đây, đây là hướng trời tôi thu người ta 2000 đồng tiền ngậm miệng, liền cười ha ha nói: “Chú cũng là nói bậy đấy, cháu đừng coi là thật.”

Nói xong, bác sĩ Lưu bắt đầu thu dọn hòm thuốc, rõ ràng bộ dạng không muốn nhiều lời, Đại Tráng tuy trong lòng hiếu kì, lại không tiện truy hỏi, liền nhìn người ta chằm chằm, mưu toan dùng ánh mắt tấn công buộc bác sĩ Lưu nói thật ra, kết quả bác sĩ Lưu tâm lý tố chất rất tốt, cứ thế không có lộ ra chân tướng.

Đại Tráng đành phải bỏ qua, trước khi đi còn kín đáo đưa cho bác sĩ Lưu một con thỏ rừng, tính toán đáp tạ chi phí thuốc kia, bác sĩ Lưu thật cũng không khách khí, thoải mái mà tiếp nhận con thỏ, nói: “Tận lực nhẹ một chút, chờ cậu ta khỏe hơn lại gắng sức, bắt đầu có thể sẽ ồn ào kêu đau, làm nhiều lần cậu ta còn thích đấy. Làm cho nam hay làm cho nữ, kì thật đều là một đạo lý, muốn cho cậu ta, cô ta trước sướng rồi cháu mới mới có thể thoải mái, nhớ kĩ? Ah, đúng rồi, còn có tư thế trước mặt kia, cũng phải chú ý, tiểu hỏa nhi của nhà cậu bị thương trước ngực, cháu cũng đừng để cậu ta nằm sấp, trước vẫn là chính diện. Hoặc là, lại để cho cậu ta ngồi trên người của cháu, cũng được.”

Đại Tráng tiễn bác sĩ Lưu đến của sân, lại nghe ông ta đột nhiên thốt ra một câu như vậy một phen nghẹn lời, dù là Đại Tráng cũng mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, nói: “Bác sĩ Lưu, chú thật đúng là... Ở trong phòng không nói như vậy, chú chạy ra ngoài nói, cạnh cổng một đám đứa nhỏ dựng thẳng lỗ tai, cháu là không có gì, mấu chốt là dạy hư đứa nhỏ đây này.”

Bác sĩ Lưu ha ha bước thẳng đi, còn hừ cải biên điệu hát dân gian: “Phía tây mặt trời muốn xuống núi rồi, hầu (khỉ) gấp hầu muốn nhanh cưới vợ muốn chui vào chăn...”

Tiễn bác sĩ Lưu, Đại Tráng trở về nhà, Tiểu Mãn đang tựa trên đệm lười biếng xem tivi, thấy anh tiến vào, liền nói: “Đài trong thôn các anh quá ít, quảng cáo còn nhiều, chỉ có phân hóa học nông dược thức ăn heo quảng cáo gia súc, xem chán muốn chết. Em liền nhớ lại chuyện này, anh đã có ý định về sau phải đi học lớp ban đêm, trong khoảng thời gian này anh cũng không bận việc gì rồi, dù sao ruộng đồng cũng là phải tặng, đi săn cái gì, cũng làm ít thức ăn đi, ăn không hết vứt đi, không phải đáng tiếc uống phí hại một mạng sao? Dứt khoát chúng ta ngốc ở trong nhà tốt hơn, em dạy anh một chút văn hóa, còn có tiếng Anh gì đấy, tránh khỏi về sau bắt đầu học tốn sức.”

Đại Tráng nhìn thời gian còn sớm, cho dù có chút vội vàng nhanh chóng, chung quy không nên trời còn chưa tối liền kéo Tiểu Mãn chui vào chăn, Tiểu Mãn còn là lần đầu tiên nữa, khẳng định thẹn thùng, không bằng trước như Tiểu Mãn nói, trước học một chút gì đấy, liền xem như tiêu phí thời gian đi.

Chẳng qua không có tài liệu giảng dạy không tốt, Tiểu Mãn dù thông minh, này không có tài liệu không có bài vở, cũng không biết từ chỗ nào bắt đầu thì tốt hơn. Đại Tráng bỗng nhiên con mắt sáng ngời, nói: “Mẹ anh có một ít sách, anh nhớ có sách tiếng Anh, anh lấy đến cho em nhìn, xem có thể dùng hay không.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.