Chương trước
Chương sau
Edit+Beta: Minh Miu

Từ lần sờ tay Tiểu Mãn sờ đến nổi dậy phản ứng, Đại Tráng cảm thấy xấu hổ thì không cùng Tiểu Mãn cùng giường, mặc dù có khi tâm ngứa ngáy, đến cùng vẫn là kiềm chế được. Lúc này đây Đại Tráng vốn dĩ không chịu được, lại không chịu nổi Tiểu Mãn kích anh, cộng thêm bản thân có chút bị ma quỷ ám ý chí không kiên định, liền thật sự dựa vào tường bò lên giường lớn của Tiểu Mãn ngủ, còn cùng với Tiểu Mãn chui cùng một ổ chăn.

Chỉ là Đại Tráng không dám dựa vào quá gần, khoảng cách chính giữa chừng một bàn tay, mà bả vai của anh còn lộ ở bên ngoài chăn.

Tiểu Mãn đưa tay sờ chính giữa trống không, trêu chọc nói: “Anh cách xa như thế, bả vai đều ở bên ngoài, coi chừng bị lạnh. Ngày mai đau bả vai, liền không quăng nổi cái cuốc.”

Đại Tráng lết qua một chút, Tiểu Mãn không hài lòng vỗ vỗ chỗ đó, Đại Tráng liền lại lết qua một chút, xem chừng lại đi qua thì sắp cùng Tiểu Mãn mặt dán mặt ngực dựa vào ngực rồi, Đại Tráng liền hết hy vọng mấu chốt lại không thể chuyển động nữa.

Tiểu Mãn không vui nói: “Chính giữa giữ một khoảng trống lớn như vậy, muốn gió chui vào đi vào.”

Trong khung cảnh tối ôm, xúc giác và khứu giác của con người trở bên vô cùng linh mẫn, Đại Tráng cảm giác được trên mặt của mình dường như có gió nhẹ lướt qua, đoán được đây là Tiểu Mãn nhẹ nhàng hô hấp, trong lòng không khỏi rung động, cảm thấy mặc dù là cậu mang theo mùi vị thảo dược khí tức cũng dễ ngửi như thế.”

“Đại Tráng...”

“Hửm? Cái gì?”

“Tay của anh còn đau không?”

“Đã sớm không đau.”

“Anh thật đúng là...cương cân thiết cốt. Ai, tôi nói, anh có phải hay không thì như thế luôn làm việc làm việc làm việc, đều không có một chút tiêu khiển trong cuộc sống à?”

Đại Tráng nói: “Ai nói? Tiêu khiển của tôi rất nhiều, tôi thích câu cá, còn thích nghe bình thư đọc tiểu thuyết, có khi thổi địch, chủ yếu trong thời gian này có chút bận rộn, tôi đều không có thời gian chơi đùa chuyện khác rồi.”

*Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ.

Tiểu Mãn hỏi: “Anh còn đọc tiểu thuyết? Đọc tiểu thuyết gì? Tiểu thuyết tình yêu?” Kì thực, Tiểu Mãn cố ý hỏi lung tung, cậu đã sớm đoán ra, lấy Đại Tráng tính cách và thần kinh thô như vậy như thế nào sẽ đi đọc tiểu thuyết tình yêu của dì Quỳnh Dao kia “Chàng là gió thiếp là cát, quấn quýt bên nhau đến tận chân trời” này đâu? Quả nhiên, Đại Tráng nói là: “Tôi thích xem《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, nhà của tôi có một bản đều sắp bị tôi lật nát rồi, từ nhỏ xem đến lớn.”

Được rồi, Tiểu Mãn cũng đoán được, nhưng vẫn là cố ý hỏi: “Như thế nào luôn xem một quyển sách? Tam quốc xem xong rồi, còn có thể xem Hồng Lâu Mộng nha, dù sao cũng là bốn đại danh, đều là sách hay đáng để xem.”Đại Tráng ghét bỏ nói: “Tôi mới lười đi xem Cổ Bảo Ngọc ẻo lả kia, còn có cô Lâm muội muội kia, ngày ngày khóc có ý nghĩa gì? Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành còn có thể mắng hôn quân, không biết Lâm muội muội ngày ngày khóc có gì thú vị.”

Tiểu Mãn nghe được trong lòng lắc đầu, câu chuyện tình yêu Cổ Bảo Ngọc ai cũng thích, ở trong miệng thằng này thành câu chuyện ẻo lả cùng với quỷ thích khóc không thể không nói, thật sự là một gia hỏa không có tế bào văn nghệ. Khó trách không hiểu phong tình như vậy.

Tiểu Mãn ngáp một cái, lại hỏi: “Vậy anh có đọc《 truyện Thủy Hử 》không? Cũng là một trong bốn tác phẩm nổi tiếng, cũng là câu chuyện giảng giải kinh nghiệm đàn ông.”

Đại Tráng nói: “Xem qua một chút, vẫn cảm thấy không có hay bằng Tam Quốc.”

Tiểu Mãn xì mũi coi thường nói: “Đó là anh không có hiểu rõ, kì thật nước Hử càng hay hơn. Tống Giang giết Diêm Bà Tích, còn có Võ Tòng giết chị dâu, nhiều nam tính nhiều thú vị hơn.”

Đại Tráng: “...”

Tiểu Mãn bụng dạ khó lường nói: “Đặc biệt là đoạn Võ Tòng giết chị dâu kia, quả thực làm cho người đập bàn tán dương tuyệt vời, Phan Kim Liên, kì thật cũng có chút đáng thương...” Giải thích giới thiệu trọng tâm câu chuyện không biết làm sao lại lừa gạt đến《 kim | bình | mai 》Điền Đại Tráng dù sao cũng đọc ít sách, “quyển sách đệ nhất dâm” này tên tuổi dù sao vẫn nghe nói qua, lại nghe Tiểu Mãn kể sinh động như thật, khô nóng trên người chỗ nào còn nhịn được, anh em phía dưới cũng không nghe chỉ huy mà lén lút ngẩng đầu lên, cho đến khi nhô lên một túp lều nhỏ.

Đại Tráng lúc này mới phát hiện không biết lúc nào mình đã kiềm lòng không được mà ôm Tiểu Mãn trong ngực, thân thể hai người dán sát vào cùng một chỗ, anh nuốt nuốt miếng, khẩn trương nghĩ: Cái gì đó... Tiểu Mãn có thể hay không cảm thấy...Mình chỗ đó đỉnh lấy cậu ấy rồi?

Đại Tráng hộn loạn bất thình lình nghĩ muốn đẩy Tiểu Mãn ra, lại nghe Tiểu Mãn phát ra một kêu đau, lại sợ tới mức không dám động, vội vàng xin lỗi nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi phải hay không đụng đến miệng vết thương của cậu rồi?”

Kì thật, Đại Tráng cũng không phải có đụng phải miệng vết thương của Tiểu Mãn, Tiểu Mãn giả vờ rất giống, lẩm bẩm cả buổi, nói: “Anh thành thực nằm ngủ đi, như thế nào bỗng nhiên muốn chạy xuống giường?”

Đại Tráng quả thực khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm, tôi là muốn thành thực ngủ, nhưng, anh em dưới thân sinh lực gấp trăm lần mà lão luyện đứng lên, cậu còn nằm ngủ ở trong ngực tôi, làm cho tôi nghĩ muốn động ngón tay vụng trộm cầm một chút bảo anh em kia thành thực nằm xuống đều không có biện pháp, bảo tôi làm sao ngủ? Tôi xuống giường đi còn không phải vì đem anh em dập lửa, chúng ta mới ngủ ngon sao?

Tiểu Mãn trong lòng vụng trộm cười, lại ý xấu ở trên người Đại Tráng cọ qua cọ lại, Đại Tráng vốn dĩ toàn thân khô nóng sợi tóc đều sắp bốc cháy, lúc này Tiểu Mãn giống như mới phát hiện đại lục mới cọ xát phía dưới của Đại Tráng, trêu tức nói: “Oa, hóa ra...hóa ra, Đại Tráng anh xuống giường, là vì làm cái này đi.”

Đại Tráng vô cùng ngượng ngùng, ỷ vào trong phòng tối đen dù sao nhìn không thấy biểu lộ trên mặt, dứt khoát không đếm xỉa đến, mặt dày mày dạn, nói: “Ah, đúng vậy, đàn ông không phải đều như thế sao, hỏa khí lên phải dập hỏa, cậu cũng biết còn cản tôi?”

Tiểu Mãn cười một tiếng, nói: “Nhưng, Đại Tráng, bảo bối của đàn ông là rất yếu ớt, trên tay của anh vết chai nhiều như vậy thô ráp như vậy, không sợ đem bản bối của anh làm đau? Tôi dạy cho anh biện pháp, buổi trưa ăn không hết chuối tiêu, anh cầm một cái, dùng băn dán quấn vài vòng, đem bảo bối của anh nhét vào chơi, so với dùng tay tốt hơn, tinh khiết tự nhiên, không ăn mòn, vừa ướt vừa trơn lại dùng tốt...”

Đại Tráng tưởng tượng bộ dạng đại gia hỏa của mình làm quả chuối tiêu, lập tức xuất hiện vẻ 囧囧, sâu sắc cảm thấy chính mình bị Tiểu Mãn đùa giỡn.

Tiểu Mãn cũng dám nói, mình có cái gì không dám? Đại Tráng cũng mặc kệ, kéo tay Tiểu Mãn qua, nói: “Chuối tiêu là ăn, không phải chơi, cậu làm nông dân chúng tôi lao động rất dễ dàng sao? Tay của tôi là thô ráp, nhưng, tay của cậu non mịn. Đến, dứt khoát cậu xoa xoa cho tôi. Lại nói, việc cậu buổi tối chà xát dây thừng cỏ nhưng không làm xong, hiện tại bổ sung.”

Nói xong lời này, Đại Tráng quả thực hận không thể ở trên mặt đất xuất hiện một cái động cho mình chui vào. Này... có thể là Đại Tráng anh nói ra lời này sao? Cũng quá không đàng hoàng quá không biết xấu hổ. Tiểu Mãn nhất định sẽ tức giận ném tay của anh ra, sau đó tát một cái trên mặt mắng “Đồ lưu manh”?

Nhưng mà, Tiểu Mãn chỉ là trầm thấp cười, bề ngoài giống như căn bản không có ý tứ tức giận, chỉ là...lúc này cười cười không bày tỏ thái độ đến cùng là có ý gì, cười đến Đại Tráng trong lòng thấp thổm, không sờ cũng không bỏ ra, cuối cùng dứt khoát mượn khung cảnh tối đen che đậy xấu hổ, trực tiếp bắt tay Tiểu Mãn đè ở vị trí bừng bừng phấn chấn của mình.

Tiểu Mãn thanh âm hàm chứa ý cười tiến vào trong lỗ tai Đại Tráng: “Làm sao bây giờ? Tôi không biết. Phải hay không giống như chà xát dây thừng cỏ, hay là...”

Đại Tráng bị Tiểu Mãn nghịch ngợm khiêu khích như vậy tâm hỏa đằng đằng bốc lên, kéo tay Tiểu Mãn che ở bộ phận càng ngày càng trướng lên, quả thực sắp trướng đến phát đau, anh khàn giọng nói: “Tùy cậu chà xát, chỉ cần là cậu là được rồi...”

Câu nói này lấy lòng Tiểu Mãn, tay của cậu linh hoạt chui vào trong quần lót Đại Tráng, cầm đại gia hỏa trướng nóng như thanh sắc, trước ở trên đầu nấm nhẹ nhàng ấn xuống một cái, bắt đầu liên tục di chuyển.

Cái này sảng khoái....

Đại Tráng rất nhanh cảm nhận được, tiểu huynh đệ ở trong tay mình, cùng với ở trong tay Tiểu Mãn, là không có cảm giác giống nhau. Trong tay mình, chính là giống như hoàn thành nhiệm vụ xuất ra cho xong chuyện, tuy là như vậy có một tí cảm giác thoải mái, rất nhanh thì biến mất không dấu vết. Mà ở trong tay Tiểu Mãn, thì là hoàn toàn hưởng lạc.

Bị bàn tay mềm mại của Tiểu Mãn bao bọc ở bên trong, cho dù là không có kĩ xảo đưa qua đưa lại vỗ về chơi đùa cũng làm cho Đại Tráng kích động khó nhịn, huống chi thân thể Tiểu Mãn ấm áp dựa vào anh quá gần. Toàn bộ xoang mũi Đại Tráng đều là khí tức dễ chịu của Tiểu Mãn, ngẫu nhiên còn cọ đến làn da nhẵn nhụi, tuy tối đen nhìn không thấy mặt Tiểu Mãn, nhưng, Tiểu Mãn xinh đẹp là lúc nào cũng ghi nhớ ở trong đầu Đại Tráng, hiện tại, cũng là có thể đụng tới... cái này gần như kích thích, cùng với bầu không khí kiều diễm, làm cho lông trên người Đại Tráng cũng cùng với tiểu huynh đệ giống nhau đứng thẳng lên. Thoải mái bất ngờ.

Đến lúc sảng khoái bành trướng đến cực hạn, một đạo bạch quang ở trong đầu hiện lên, Đại Tráng run rẩy ôm chặt người trong ngực, không tự chủ được hô lên khàn khàn một tiếng: “Tâm can bảo bối...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.