Chương trước
Chương sau
Edit+Beta: Minh Miu

Điền Đại Tráng mắng Búa lắm mồm, đối với người khởi xướng Tiểu Mãn lại không tức giận, tuy anh đối với Tiểu Mãn sau lưng nghe ngóng chuyện của mình khiến anh có chút bất mãn, nhưng chỉ là buồn bực nói một câu: “Cậu muốn hỏi chuyện gì trực tiếp hỏi tôi được rồi, chớ cùng người khác lung tung nghe ngóng.”

Điền Tiểu Mãn trước kia còn không có đối với Điền Đại Tráng nói qua lời nói độc ác, nhưng, lúc này tức giận thêm ghen tuông, gần như không vui, lông mi nhảy lên, ngữ khí lập tức trở nên trào phúng, nói: “Lời nói này ngược lại hào phóng. Vậy làm sao tôi mỗi lần hỏi anh, anh đều không nói, không những không nói, còn muốn thay đổi sắc mặt, so với đổi kênh truyền hình còn nhanh hơn. Vậy tôi còn không biết đều hỏi cái gì.”

Điền Đại Tráng cau mày, nói: “Nhưng, cậu luôn luôn truy hỏi chuyện cha mẹ tôi làm gì? Người chết cũng chết rồi, còn luôn luôn để cho người nhắc tới, bọn họ có thể an tâm dưới cữu tuyền? Điền Tiểu Mãn cậu không thể đổi đề tài nhiều chuyện sao?”

Một cổ lửa giận trộn với đối phương không hiểu mình ủy khuất bay thẳng lên não Tiểu Mãn, khiến cậu không cần nghĩ ngợi mà bắt đầu trách móc Điền Đại Tráng: “Tôi là nhiều chuyện sao? Tôi cho tới bây giờ cũng không phải là người thích nhiều chuyện. Những ông chủ phương Tây rách nát bàn công việc, người khác chuyên môn giảng giải cho tôi nghe tôi còn không kiên nhẫn nghe nữa. Tôi tại sao phải nghe ngóng chuyện cha mẹ anh? Vừa vặn là bởi vì bọn họ là cha mẹ anh, cùng anh liên quan, là một phần của anh. Con mẹ nó tôi đang quan tâm anh, hiểu hay không? Anh suốt ngày chạy tới chạy lui chăm sóc tôi, quan tâm tôi, mà tôi, nằm ở trên giường động cũng không thể động, càng đừng nói hồi báo anh cái gì. Nhưng, tôi thích như vậy sao? Đơn phương tiếp nhận anh chăm sóc, ý tốt của anh, còn đem hết thảy coi như là đương nhiên, nhưng ngay cả quan tâm anh cũng không thể làm sao?”

Điền Đại Tráng ngạc nhiên nhìn qua Tiểu Mãn, nói: “Hóa ra Tiểu Mãn cậu là đang...quan tâm tôi?” Từng thấy qua biết nói chuyện biết cưỡng từ đoạt lý (già mồm át lẽ phải),chưa thấy qua Tiểu Mãn biết nói chuyện biết cưỡng từ đoạt lý như vậy. Nhưng, nhìn Tiểu Mãn sau khi nói xong lập tức cắn chặt môi bộ dáng quật cường, Điền Đại Tráng trong nội tâm kì quái biến đổi thành một mảnh mềm mại.

Điền Tiểu Mãn cũng cảm thấy mình giải thích có chút ngượng ép, hơn nữa, cứ như vậy thốt ra, thật sự có chút liều lĩnh buồn cười, vì vậy, trong lòng của cậu càng thêm cảm thấy ủy khuất ảo não: Việc vụn vặt trong thôn này của ai ai ai, liên quan hay không liên quan tôi, tôi nghe cũng lười nghe. Sở dĩ lòng hiếu kì nảy mầm, không phải đều là vì anh sao? Nghĩ muốn hiểu rõ anh thêm một chút, muốn về sau cũng giúp đỡ anh, để cho anh vui vẻ không lo âu. Chỉ như thế mà thôi.

Chỉ là, lời như thế Điền Tiểu Mãn không thể nói ra, cậu dứt khoát nhắm mắt lại, cự tuyệt nói chuyện với nhau, đồng thời phát ra tín hiệu mãnh liệt “Tôi tức giận“.

Nhưng, Điền Đại Tráng là thằng ngốc chưa yêu đương không có kinh nghiệm dỗ dành, đối với Tiểu Mãn tức giận vô kế khả thi (không có cách nào),anh nôn nóng mờ mịt mà ở trong phòng chuyển qua chuyển lại mấy vòng, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ nói: “Tiểu Mãn cậu không phải vừa mới hỏi tôi vì cái gì về sớm như vậy sao? Tôi thiếu chút nữa quên, tay tôi bị con rùa cắn, tôi là trở về bôi cồn i-ốt.””Đáng đời.” Mặc dù nói như thế, Tiểu Mãn lại lập tức mở to hai mắt, đầu cũng lo lắng chuyến về phía Điền Đại Tráng, gấp giọng nói: “Như thế nào sẽ bị rùa cắn? Có nghiêm trọng không? Chảy máu không?”

Có người quan tâm cảm giác thật tốt. Điền Đại Tráng cố ý nghiêm trọng một chút nói: “Hôm nay bắt được một con rùa lớn, khiến tôi vui vẻ. Kết quả vui quá hóa buồn, lúc lấy cỏ dây thừng trói súc sinh kia, không để ý bị nó cắn cho một phát, chừng vài phút, thiếu chút nữa cắn đứt tay tôi. Tôi dùng chìa khóa cạy miệng nó, nạy mấy chục cái cũng không có cạy ra, ngược lại cắn càng chặc hơn. Tôi còn tưởng rằng ngón tay này của tôi phải đi tong trong mồm súc sinh kia, còn may cái khó ló cái khôn, đổi chìa khóa đi chọc mai rùa, sau đó kéo chân nó, thật không dễ mới để cho nó nới lỏng miệng.”

Tiểu Mãn nghe anh nói nghiêm trọng, sợ tới mức không nhẹ, lại nghe anh chỉ là nói, người cũng không sang đây, cũng không biết vết thương như thế nào, gấp đến độ dùng sức, lại từ trên giường khởi động nửa người, thanh âm gấp gáp: “Anh đứng xa như vậy làm gì? Mau đưa tay tới cho tôi xem một chút.”

Thấy tình cảnh này, ngược lại là chính Điền Đại Tráng luống cuống tinh thần trước, vội vàng hai bước tiến lên đến bên giường Tiểu Mãn, nói: “Cậu như thế nào chính mình liền đứng lên? Coi chừng liên lụy vết thương trên ngực.” Lại cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Cậu không sao chứ, như thế nào đột nhiên đứng lên, ngực không đau sao?”

“Không có việc gì, không cảm thấy đau, nhanh cho tôi xem tay anh.” Điền Tiểu Mãn ngoan cường nói.

“Không đau?”Điền Đại Tráng trong đầu bỗng nhiên lóe lên linh quang, kinh hỉ kêu to: “Tiểu Mãn, cậu cũng có thể tự mình ngồi lên. Điều này nói rõ vết thương của cậu tốt rồi, thảo dược của lão Lưu đầu không tệ lắm, rõ ràng so với thuốc của bệnh viện còn muốn có hiệu quả hơn.”

Tiểu Mãn ý thức được chính mình nằm trên giường hơn hai tháng cuối cùng có thể ngồi dậy, cũng chính là từ từ có thể ngồi dạy có thể xuống giường có thể khôi phục một chút tự do cho thân thể này, trong nội tâm cũng rất vui, nhưng, lực chú ý của cậu vẫn là dừng lại tại sự việc “Đại Tráng bị rùa cắn tay, rất nghiêm trọng” kia, cố chấp nói: “Trước tiên đem tay anh cho tôi xem.”

Điền Đại Tráng bất đắc dĩ nói: “Được được được, cho cậu xem. Ai, cậu có thể đứng dậy cũng vẫn là nằm nhiều vào tốt hơn, đến cùng vẫn chưa khỏi hoàn toàn, còn phải tĩnh dưỡng nhiều.”

Sau đó, Tiểu Mãn tựa ở trên lồng ngực rộng lớn của Điền Đại Tráng, cầm tay anh đối diện ánh sáng mà xem kĩ càng, tuy đã không chảy máu nữa, trên đốt ngón tay có một dấu đỏ rõ ràng, cũng sưng lên một vòng, giống như bị ong đốt, Tiểu Mãn không khỏi đau lòng mà hướng ngón tay anh thổi vù vù, than thở bực bội nói: “Dấu rất sâu.”

Tiểu Mãn trong miệng hơi thở ấm áp ra sức trên ngón tay Đại Tráng, mặc dù là nhẹ nhàng, ôn nhu, lại mang theo một trận tê tê rung động, lần lượt len vào tầng da thịt mỏng manh, hướng thẳng vào trong nội tâm Đại Tráng, làm cho anh suy nghĩ sâu xa hoảng hốt.

Bên tai là thanh âm Tiểu Mãn bởi vì đau lòng mà trở nên nói liên miên cằn nhằn: “Khó trách đều nói con rùa cắn người không gặp trời mưa sét đánh sẽ không nhả ra, chính là chém đứt đầu nó, miệng của nó vẫn còn hung ác cắn người không thả. Quá nghi hiểm. Về sau đừng nấu súp rùa nữa. Chính là anh lại làm ra, tôi cũng không ăn.”Ha ha ha, có câu nói nói thật hay, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hủ, không phải là nói Tiểu Mãn vào lúc này sao? Trong miệng nói hung dữ, trong nội tâm kì thực sẽ đau người, giống như miệng sẽ nói năng điêu ngoa tâm mềm mại như cô vợ nhỏ làm nũng. Đại Tráng tinh thần bay bổng không thôi.

Lại cúi đầu nhìn Tiểu Mãn, Đại Tráng chỉ cảm thấy Tiểu Mãn thật là đẹp mắt ah thật là đẹp mắt, lông mi rủ xuống lớn lên cùng với cô gái nhà người ta giống nhau, bên mặt tuy không giống cô gái nhà người ta nhu hòa xinh đẹp tuyệt trần như thế, lại có một loại đẹp khác khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn, mùi vị tinh tế, càng có hương vị hơn.

Lúc này, một tay Đại Tráng cho Tiểu Mãn lôi kéo xem vết thương, tay kia vốn dĩ tự nhiên buông xuống ở bên người, lúc này, tâm viên ý mã Đại Tráng lại nhịn không được nâng lên tay kia, vụng trộm tới bên người Tiểu Mãn di chuyển, ở trên eo Tiểu Mãn bên đó thăm dò mấy lần, đúng là vẫn còn không dám đường đột, do dự lại do dự, cuối cùng đặt ở trên vai Tiểu Mãn, giả vờ ôm cậu. Tiểu Mãn toàn bộ không có để ý, tùy ý Đại Tráng giả vờ ôm cậu, Đại Tráng khóe miệng vểnh lên, không có ủ rũ bị con rùa cắn, ngược lại là biểu tình vụng trộm vui mừng.

Tiểu Mãn thấy anh lơ đãng, không khỏi lên giọng, nói: “Ai, tôi nói chuyện anh có nghe thấy không?”

“Đã nghe, đã nghe.” Đại Tráng vội vàng đáp ứng, lại cong cong cả ngón tay kia, mở ra cho Tiểu Mãn nói: “Ngón tay tôi không có việc gì, không phải bị cắn một chút sao? Hộ nông dân chúng ta ngày nào không bị cắn? Ở nhà ngủ bị chuột cắn, hoặc là xuống đất làm việc bị châu chấu, chuồn chuồn cắn, quá mức bình thường, chẳng lẽ liền không ngủ không trồng hoa màu? Được rồi, súp rùa vẫn là làm uống, tôi đây, một lát nữa bôi chút cồn i-ốt, tiêu độc thì được rồi.”

Tiểu Mãn chợt nhớ tới chuyện quan trọng hơn một chút, còn rùa thuộc về động vật hoang dã, bi cắn mà nói không thể phớt lờ, vội nói: “Không được, phải đi tiêm thuốc vắc-xin phòng bệnh.”

Đại Tráng giống như nghe truyện cười, nói: “Lại không phải chó điên, tiêm cái gì vắc-xin phòng bệnh? Tiểu Mãn cậu đừng pha trò nữa.”

Hai người vì chuyện này tranh chấp cả buổi, Đại Tráng lại vừa nghe nói phải tiêm vắc-xin phòng bệnh phải đi trạm phòng dịch trên thị trấn, còn phải cách một thời gian tiêm liên tiếp năm mũi mới tính là xong, trong nội tâm vẽ lên bàn tính, tiền vắc-xin phòng bệnh, cộng thêm tổn thất tiền lộ phí tới tới lui lui, ít nhất phải tốn 200 đồng uổng phí. Lần này Tiểu Mãn mặc sức khuyên nói như thế nào, anh cũng không chịu đi, Tiểu Mãn tức giận đến nổi giận mắng: “Nếu vạn nhất có việc, bị bệnh dại, nhìn anh tự mình trốn đi cào tường khóc.”

Điền Đại Tráng tưởng tượng tình cảnh kia, buồn cười nói: “Tôi nếu thật bị bệnh dại, tôi còn khóc cái gì, tôi bận đi ra ngoài cắn người, cắn một cái là cắn một cái, trước khi chết lại kéo vài người làm đệm lưng.”

Tiểu Mãn cau mày nói: “Thôi đi, Đại Tráng, tính tình của anh tôi còn không biết, hại người là việc tuyệt đối không làm, anh nếu bị bệnh dại, nhất định là một mình trốn, khó chịu cào tường.”

Điền Đại Tráng bỗng nhiên giống như kiếm được chỗ then chốt, trở tay nắm chặt tay Tiểu Mãn, nói: “Nhưng, Tiểu Mãn cậu sẽ không bỏ lại tôi, tôi không phải là một mình.”

Tiểu Mãn dường như sắp vui đến phát khóc, đây là tỏ tình hở? Gia hỏa ngu ngốc này rốt cục tỏ tình?

Nếu là thay người khác, Tiểu Mãn mới không có cái kiên nhẫn này, trước đây đã sớm bắn qua ánh mắt, lại túm đến thông báo một câu: “Lão tử vừa ý anh, được hay không được nói cho một câu.” Nhưng, nếu đối phương là Đại Tráng, Tiểu Mãn nguyện ý chờ, bởi vì cậu hiểu rõ tính cách Đại Tráng, tuyệt đối không muốn miễn cưỡng đối phương.

Tiểu Mãn luôn xem bản thân là trung tâm, không quan tâm người, thích là thích, không thích là không thích, hoàn toàn lấy tâm ý của bản thân, mà Đại Tráng đâu, mặc dù là không thích, lại sẽ bởi vì đồng tình hoặc lý do khác cách nghĩ kì quái gì đó mà nhân nhượng đối phương.

Cho nên, Tiểu Mãn cho rằng, đã tính toán cùng Đại Tráng phát triển lâu dài, liền nhất định phải làm cho Đại Tráng chính mình hiểu rõ, chính mình quyết định, nói một cách khác, muốn cho Đại Tráng trước rõ tâm mình.

Vì vậy vào lúc này Tiểu Mãn ở trong lòng kích động cùng vui sướng, có một loại cảm giác “Thủ được may mờ trăng tỏ”, nhưng, đang lúc trong lòng cậu còn tràn đầy vui sướng nhảy loạn phốc phốc chờ Đại Tráng nói ra câu tiếp theo càng thêm trực tiếp làm rõ hơn ngữ khí càng thêm thân mật hơn, Đại Tráng nói ra nhưng là: “Chúng ta ngày mai đi bệnh viện xem được không? Đi chụp X quang kiểm tra một chút, nhìn xem ngực của cậu xương nối có tốt lên nhiều hay không.”

Vãi luyện, vì cọng lông gì tình cảnh này vẫn chưa xong liền đổi đến tình cảnh khác? Ai nói anh em nông dân không biết nhảy tư duy? Tiểu Mãn nháy mắt, có chút không kịp phản ứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.