Chương trước
Chương sau
Edit+Beta: Minh Miu
Lần này Điền Đại Tráng thấy rõ ràng, Điền Tiểu Mãn không riêng gì bên tai hồng, ngay cả trên gương mặt cũng mang theo một chút hồng, mặc dù chỉ là một chút, khiến cho gương mặt cậu vốn tinh xảo phi phàm càng chói mắt hơn khiến cho Điền Đại Tráng không dám nâng mắt lên nhìn.
Điền Đại Tráng trong nội tâm bang bang nhảy loạn, lúng túng nói: “Được rồi, tôi chỉ sợ vạn nhất tôi tướng ngủ không tốt, đụng cậu hoặc là đụng phải cậu, liền hỏng bét. Vẫn là mỗi người một cái giường thì tốt hơn.”
Điền Tiểu Mãn cảm giác mình hoặc não mình hư mất rồi, hoặc chính là đã uống nhầm thuốc.
Điền Tiểu Mãn tuy không có trí nhớ, trong đầu lại giữ lại chút ấn tượng, biết rõ mình là một dị loại, không thích phụ nữ thích đàn ông, tuy không nhớ ra trước kia có từng nói qua yêu đương hay không, dù sao trong ấn tượng chính mình vừa lãnh khốc vừa ngang tàng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, có vẻ như chưa có bị cự tuyệt qua.
Nhưng, lúc này đây, Điền Tiểu Mãn tuy vẫn không thể hoàn toàn xác định tình cảm của mình dành cho Điền Đại Tráng, nhưng, cậu biết rõ, cậu đối với Điền Đại Tráng vô cùng có cảm tình, các điều kiện bên ngoài như bằng cấp và thế gia hầu như không quan tâm, cũng không thèm để ý đối phương có thân phận là nông dân.
Tình cảm mãnh liệt như vậy, Điền Tiểu Mãn chưa bao giờ có, chỉ là cảm ơn sao? Chưa hẳn. Cho dù Điền Đại Tráng là người tốt, đối với chính mình tốt, lại cứu mệnh mình, cũng nhiều lắm thì về sau nghĩ cách toàn lực báo đáp, nhưng, bởi vì Điền Tiểu Mãn tính cách tâm cao khí ngạo, tuyệt đối không thể nào dùng thân báo đáp.
Cho nên, chỉ có thể là, thích.
Nhưng, làm cho Điền Tiểu Mãn ngổn ngang trong gió chính là, đối phương trưởng thành giống như hoàn toàn không có dây cảm giác vậy. Vãi luyện mình cũng nói rõ ràng như vậy rồi. Cũng vội vàng dâng lên như thế. Cũng đã mặt dày mày dạn mà cọ xát muốn anh ngủ cùng một giường rồi.
Thế nhưng, chính là vội vàng dâng lên như vậy, mặt dày mày dạn như vậy, còn thiếu chút nữa là chọc thủng cửa sổ như thế, lại có thể, bị cự tuyệt.
Mặt mũi đều mất hết.
Trong nội tâm Điền Tiểu Mãn, gió bắc thổi, bông tuyết bay bay, tiểu tâm can thật lạnh thật lạnh, lại nhìn khúc gỗ trước mắt đáng hận, hận không thể nắm một cái túi lớn đến gõ đầu anh.
Nhưng, thực tế thì Điền Tiểu Mãn cái gì cũng không làm được, bởi vì cậu trên người có thương tích, đừng nói gõ đầu Điền Đại Tráng, mà ngay cả khí lực ngồi xuống hoặc trở mình đều rất khó khăn, đành phải chấp nhận, ngữ khí giả vờ vân đạm phong khinh, lạnh lùng nói: “Được rồi, coi như anh nghĩ chu đáo.”
Điền Đại Tráng không phải giỏi đoán tâm tư của người khác, lập tức cũng không có nghĩ nhiều, quay người đi ra ngoài, chuyển một chiếc giường gỗ khoảng 1m2, đặt ở bên trên giường Điền Tiểu Mãn, nói: “Có thể đặt ở chỗ này không?”
Điền Tiểu Mãn lãnh đãm nói: “Đây là nhà của anh, anh muốn để chỗ nào liền để chỗ đấy, cần gì phải hỏi tôi?”Điền Đại Tráng không hiểu nhìn cậu, nói: “Làm sao vậy? Cậu như thế nào bộ dáng giống như có chút tức giận?”
Điền Tiểu Mãn đương nhiên sẽ không nói cho anh biết nguyên nhân thực sự, mà là nói: “Không có à. Đói bụng rồi, chỗ nào vui vẻ được?”
Điền Đại Tráng lập tức nói: “Vậy tôi đi nấu cơm.”
Điền Tiểu Mãn “Ừ” một tiếng, nhắm mắt lại, trong lòng mắng gia hỏa không có mắt.
Bỗng nhiên, Điền Tiểu Mãn cảm thấy có chút không đúng, cậu đột nhiên mở mắt ra, đã thấy Điền Đại Tráng đang cúi đầu ở trước giường của mình.
Điền Tiểu Mãn tức giận nói: “Anh làm gì? Làm tôi sợ nhảy dựng, còn tưởng rằng là người xấu vào.”
Điền Đại Tráng khom người, không nháy mắt nhìn Điền Tiểu Mãn, nói: “Tôi cảm thấy cậu có chút không vui, không bằng trước cùng với cậu chơi một lát.”
Điền Tiểu Mãn không hiểu nhìn anh, nói: “Chơi? Anh muốn chơi như thế nào?”
Lời này nói không đầu không đuôi cảm giác có chút mập mờ, cộng thêm đối phương vóc người cường tráng cao to, bỗng nhiên làm cho Điền Tiểu Mãn có chút hoảng hốt.
Thích là một việc, bị bắt buộc lại là một việc khác, Điền Tiểu Mãn đột nhiên cảm thấy có chút kinh hãi, anh không phải là muốn...
Chỉ thấy Điền Đại Tráng cánh tay khẽ chống xuống, Điền Tiểu Mãn lập tức hoảng sợ đến sắc mặt đều thay đổi, trách mắng: “Anh muốn làm gì?”
Điền Đại Tráng bị cậu phản ứng quá khích khiến cho không hiểu nổi, nói: “Tôi chỉ là muốn ôm cậu đứng lên, đi thăm quan nhà của tôi một chút mà thôi.”
Điền Tiểu mãn thở dài một hơi, nghĩ thầm, hôm nay chính mình giống như một con xà tinh bệnh, trong chốc lát nghĩ như vậy, trong chốc lát nghĩ như thế, trong chốc lát muốn cùng anh thân cận, trong chốc lát lại sợ anh xằng bậy, cùng chứng vọng tưởng giống nhau, quả thực điên rồi.
Điền Tiểu Mãn biểu tình thả lỏng, mỉm cười, nói: “Được, tôi đang muốn nói muốn nhìn nhà anh là cái dạng gì đây.”
Điền Đại Tráng cười đến lộ ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề, nói: “Cái này dễ, anh trai ôm em dạo một vòng.”
Điền Tiểu Mãn được như nguyện ý tựa đầu lên vai anh, nghe xong lời này, liền dùng ngón tay chọc chọc mặt anh, nói: “Cứ khoát lác. Tôi khẳng định so với anh lớn hơn, nên anh gọi tôi là anh.”
Điền Đại Tráng nói: “Cái đó không nhất định, xem tướng mạo cậu còn non, người khác đều nói tôi nhìn giống như là anh trai cậu.”
Điền Tiểu Mãn nghĩ nghĩ, nói: “Anh mới hai mươi hai tuổi, tôi tuy không nhớ rõ tuổi của tôi, nhưng có ấn tượng giống như là học qua đại học, như thế nào cũng so với anh lớn hơn. Ai...”
Điền Tiểu Mãn vốn muốn hỏi anh có học qua đại học không, lập tức nghĩ đến Điền Đại Tráng khẳng định không có học qua đại học, bằng không thì sao có thể trở về quê làm nghề nông này? Liền có chút co quắp, nghĩ thầm, mình hẳn là chọc vào vết sẹo của người ta thi Đại Học thất bại cho nên ở trong sơn thôn nhỏ này không ra ngoài được.Điền Đại Tráng ngược lại thản nhiên trả lời nói: “Cậu đều tốt nghiệp đại học rồi hả? Ở chỗ chúng tôi, có thể coi là văn khúc tinh chuyển thể, quê chúng tôi, mười năm mới ra một sinh viên đại học.”
Điền Tiểu Mãn mâu thuẫn nhìn anh, nghĩ thầm, tôi giống như còn đi du học, nên nói ra hay không? Hay là đừng đem sự chênh lệch kéo quá lớn?
Điền Đại Tráng nói: “Tôi tiểu học cũng không có tốt nghiệp. Lúc tôi đọc sách, cả quê chỉ có một trường tiểu học, một gian phòng lớn, ngồi 50-60 học sinh, cấp thấp ngồi phía trước, cấp cao ngồi đằng sau, giáo viên trước dạy cấp thấp viết chữ, cấp cao liền ngồi đọc sách, lúc cấp cao học bài, cấp thấp liền luyện chữ. Bộ dạng như vậy đấy. Nhưng, năm đó khi tôi học lớp năm, trường học cháy, chết cháy mười mấy học sinh, trường học tạm thời không mở lớp, cha mẹ tôi cũng sợ hãi lại có sự cố, nhà của tôi chỉ tôi là dòng độc đinh. Cha tôi liền nói, đọc sách cũng không có tác dụng gì, dù sao vẫn phải về nhà trồng trọt, mẹ tôi còn nói, nàng biết chữ, cũng biết đọc sách, ở trong nhà nàng dạy tôi cũng như vậy, chờ trường học nhập học lại, lại nhìn ổn định an toàn lại đi học lại không muộn. Về sau, cha tôi chết, mẹ tôi lại liệt giường, tôi cũng không có thời gian đến trường đi học.”
Điền Tiểu Mãn “Ah” một tiếng, không biết trả lời như thế nào.
Điền Đại Tráng ngược lại biểu hiện một chút phiền muộn tự thương hại cũng không có, ôm Điền Tiểu Mãn đi vòng vo bốn phía một vòng lớn, ba phòng ngủ, phòng bếp, thậm chí phía sau chuồng heo cũng đưa Điền Tiểu mãn tới ngắm một chút, còn tự hào nói: “Đây đều là chính mình tự sửa đấy, ở thoải mái, dùng thuận lợi.”
Điền Tiểu Mãn chỉ đối với di ảnh cha mẹ anh đang bày biện ở trong nhà cảm thấy hứng thú. Tập trung suy nghĩ nhìn một nam một nữ không xứng đôi trong ảnh, Điền Tiểu Mãn nói: “Anh lớn lên không giống ba anh, cùng mẹ anh có một chút giống, nhưng, cũng không phải rất giống.”
Điền Đại Tráng bỗng nhiên cảm xúc suy sụp, nói: “ Đừng nói cái này. Cha tôi nghe xong không vui, cậu còn ngay trước mặt ông nói.”
Điền Tiểu Mãn lập tức ngậm miệng lại, một lần nữa bị Điền Đại Tráng ôm đi trước khi rời đi lần nữa dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn thoáng qua nam nhân trong di ảnh, xác nhận một điểm: Điền Đại Tráng cùng ba của anh thật sự không giống nhau.
Điền Đại Tráng không vui, hỏi: “Còn nhìn nữa hay không? Không có gì đẹp, bây giờ trở về giường nằm đi thôi. Tôi đi làm cơm. Đúng rồi, tôi còn mua một miếng thịt bò, làm thịt bò kho cho cậu ăn, lại giết một con gà hầm cách thủy cho cậu, xào hai dĩa rau xanh, hai người chúng ta ăn cũng đủ rồi.”
Anh ôn nhu như thế kĩ càng chu đáo tuy là vụn vặt, lại làm cho Điền Tiểu Mãn chống đỡ không nổi, Điền Tiểu Mãn trong ánh mắt tràn đầy nhu tình, nói: “Vậy là đủ rồi. Đừng quá phiền phức, một mình làm sẽ cảm thấy mệt. Muốn tôi nói, thịt bò hoặc canh gà, có một cái là đủ rồi.”
Điền Đại Tráng đem cậu lại ôm trở về giường, vui tươi hớn hở nói: “Hôm nay là ngày cậu ra viện là ngày tốt lành, đại nạn không chết, về sau tất có phúc, phải chúc mừng cho thật tốt, đáng tiếc cậu không thể uống rượu, vậy thì ăn nhiều hơn hai món.”
Điền Đại Tráng lại không có lập tức đi nấu cơm, mà là đi nhà chính chuyển tivi đến, hướng về phía phòng Điền Tiểu Mãn sắp xếp xong rồi, lại dùng điều khiển từ xa mở tivi lên, ân cần hỏi: “ Giết gà hầm cách thủy thịt bò phải hai giờ, tôi ở trong nhà bếp không thể cùng với cậu, cậu tự mình xem tivi đi, muốn xem chương trình gì, tôi trước chuyển cho cậu.”
Điền Tiểu Mãn nói: “Tôi ngồi cùng ngồi không được, có thể xem chương trình gì? Nếu không liền kênh tin tức đi, nghe âm thanh, coi như nghe radio.”
Điền Đại Tráng chuyển kênh tin tức cho cậu, nói: “Lần sau tôi mua cho cậu radio, đặt ở bên cạnh gối đầu chính cậu tự dùng. Như vậy, tôi lót thêm mấy cái gối đầu cho cậu, như vậy hơi cao một chút, cậu liền có thể xem được một chút màn hình.”
Điền Đại Tráng đem Điền Tiểu Mãn dàn xếp xong rồi, mới tự mình đi nhà bếp nấu cơm, bận việc hồi lâu, đem cả bàn đồ ăn tiến vào phòng ngủ Điền Tiểu Mãn.
Một dĩa dấm chua trượt cải trắng, một dĩa cà chua xào trứng, một tô súp cải trắng nấu thịt gà, còn có một dĩa thịt bò kho, mùi thơm xông vào mũi.
Điền Tiểu Mãn kì quái hỏi: “Sao dùng cải trắng làm súp gà? Không phải nên dùng nấm hương hay sao?”
Điền Đại Tráng nói: “Chúng ta không có nấm hương, hằng năm thu nấm hương đều có người đến chọn mua, giá tiền tốt, nhà mình sẽ không giữ lại. Của cải trắng làm súp gà cũng không tệ, cậu nếm thử đi.”
Điền Tiểu Mãn chưa từng nghe qua phối hợp này, lại hỏi: “Củ cải trắng không phải trộn rau ăn sao? Súp gà dùng củ cải trắng tươi cũng rất ngon.”
Điền Đại Tráng bất đắc dĩ nói: “Cậu còn thật sự có thể kén chọn. Đây là nông thôn, mùa đông có chỗ nào tươi? Hoặc là phơi nắng, hoặc là đông lạnh lên. Cà chua này chính là đông lạnh, bằng không đã sớm úng rồi.”
Điền Tiểu Mãn “Ah” một tiếng, còn nói: “Chẳng qua, đồ ăn đông lạnh, nên không có dinh dưỡng đi?”
Điền Đại Tráng liếc mắt, nói: “Ai nói. Tôi ăn hơn hai mươi năm, đều ăn như vậy. Nếu không có dinh dưỡng, tôi có thể trưởng thành khỏe mạnh như bây giờ sao? Được rồi, hãy bớt nói nhảm đi, ăn cơm.”
Điền Đại Tráng nói ăn cơm dĩ nhiên là Điền Tiểu Mãn ăn trước, không, chính xác, là phải cho Điền Tiểu Mãn ăn trước, người em trai đáng thương này cho đến bây giờ còn nhấc người dậy không nổi, chỉ có thể nửa tựa ở trên người Điền Đại Tráng ăn cơm.
Lúc này, cửa ra vào lại vang lên tiếng đập cửa “Đông đông đông.”
Ai à, lại không biết chọn thời điểm như vậy? Người ta đang muốn ăn cơm đây này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.