Chương trước
Chương sau
Võ lâm mấy trăm năm sau, có rất nhiều võ lâm sử học gia thường phân tích một vấn đề. Nếu như lần đó Kỷ Ngộ Ngôn chưa từng lén lút phía sau Mộ Dung Hưng Đức, và cũng không có nghe được đoạn đối thoại kia của hắn cùng Vệ Lưu Sương, có phải hay không lịch sử võ lâm sẽ khác đi, có phải hay không sẽ có thể tránh khỏi một đoạn khúc chiết, cùng rất nhiều hiểu lầm sau này?
Một cuộc phân tranh, lại chia làm hai phái.
Một phái chủ trương, lời tiên đoán của Không Giám đại sư không hề có bất cứ sai lầm nào, cho dù không có đoạn khúc chiết này, cũng sẽ có đoạn khúc chiết kia, cho dù không có đoạn gập ghềnh này, cũng sẽ có đoạn gập ghềnh kia, tóm lại tương lai đã sớm được định sẵn, làm sao có thể thay đổi?
Một phái khác lại đối với quan điểm này mạnh mẽ bác bỏ. Cách nhìn nhận của bọn họ chính là, đoạn đối thoại này có ảnh hưởng vô cùng to lớn với Kỷ Ngộ Ngôn, thêm nữa là vào lúc đó hắn còn nhỏ, phương pháp lựa chọn xử lý cũng không thành thục, cho nên mới giấu diếm tài năng, vì vậy mà lựa chọn che dấu đi thực lực phi phàm của chính mình, để sau đó phu phụ Mộ Dung cảm thấy lời tiên đoán đã xảy ra lệch lạc, lúc này khiến cho Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn chia lìa, cũng mới có......
Khụ khụ...... Nói quá rồi, đoạn này đến khúc sau sẽ nói sau.
Bất quá ít nhất nếu có thể khẳng định một chuyện hai phái không hề phản đối, thì chính là — đoạn đối thoại này gây ảnh hưởng thật sự vô cùng trọng đại với Kỷ Ngộ Ngôn, đủ để có thể lấy đó làm bước ngoặt thứ hai trong cuộc đời hắn ( nếu lấy việc hắn cùng Mộ Dung Địch Trần gặp nhau làm bước ngoặt thứ nhất).
Mà nếu như khi đó Kỷ Ngộ Ngôn nghe bọn họ phân tích xong, nhất định cũng chỉ cười cười, sau đó chê cười nói cho Mộ Dung Địch Trần nghe.
Còn Mộ Dung Địch Trần, nhất định sẽ nghiêm mặt cầm lấy kiếm của chính mình, sau đó sẽ đi kiếm bọn văn nhân cả ngày nghiên cứu “Nếu như” này, đại khái là cuộc sống hàng ngày sẽ khó mà an ổn a.
Bất quá đây đều là những chuyện sau này, còn vấn đề hiện tại của chúng ta chính là — Mộ Dung Hưng Đức rốt cuộc đã nói cái gì.
Ha hả ~~~ ta đương nhiên sẽ nói.
Ta cũng không biết.
Hoặc là
Ta không nói cho ngươi biết.
Hoặc là
Chính ngươi đoán đi.
Khoan đánh khoan đánh, ta chỉ đùa một chút thôi mà, vị huynh đài kia, ngươi cũng khoan hãy rút kiếm, bằng không lỡ như dọa ta mất mật, có lẽ ta thật sự sẽ quên mất a.
Kỳ thật vấn đề ngày đó Mộ Dung Hưng Đức nói cũng không phải cái gì mới mẻ.
Hắn bất quá chỉ là đem chuyện mình nhìn thấy hôm nay kể lại với Vệ Lưu Sương, hơn nữa lại xác định lời tiên đoán của Liễu Không giám đại sư; còn Vệ Lưu Sương, cũng chỉ là nhẹ nhàng thở dài, cam chịu những lời trượng phu nói.
Sự thật xảy ra trước mắt, khiến người không thể không tin.
Chiếu theo hết thảy mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn đều là kỳ tài trăm năm khó gặp, vô luận là từ văn đến võ, hay từ võ đến văn, từ tài trí đến tướng mạo, lại từ tướng mạo đến tài trí, phóng nhãn nhìn tất cả hậu bối chốn võ lâm, thật sự là chọn không ra người có thể địch nổi bọn họ.
Phải biết rằng, bắt đầu từ cái ngày nghe được lời tiên đoán ấy, Mộ Dung gia lập tức chặt chẽ giám thị động thái cả võ lâm, chưa bao giờ lơi lỏng.
Đương nhiên việc này cũng chỉ là võ lâm bạch đạo, lấy hắc đạo do Thập Nguyệt Cung cầm đầu mà nói, dĩ nhiên không ở trong phạm vi Mộ Dung gia có thể khống chế.
Hơn nữa, “Nghiệt” hoặc “Thục” cũng có thể xuất hiện bên trong hắc đạo.
Thêm vào đó lời tiên đoán của Không Giám đại sư đã truyền khắp giang hồ, chỉ sợ Thập Nguyệt Cung cũng đang âm thầm hoạt động, đến lúc đó những lời ly gián Ngộ Ngôn cùng Địch Trần gian nhất định sẽ do bọn hắn khơi mào, bởi vì “Nghiệt” “Thục” tương sinh tương khắc, trong đó cũng có ý tứ đối lập.
Một khi Ngộ Ngôn có được lực lượng ngang bằng với Địch Trần, như vậy cơ hội bọn họ phản bội bị người lợi dụng sẽ tăng lên rất nhiều, cho nên phòng thủ của Mộ Dung gia phải tăng mạnh thêm nữa thì mới tốt.
Này chính là đoạn đối thoại của phu phụ Mộ Dung.
Khi hậu nhân chúng ta nghe được những lời này, sẽ nghĩ rằng cũng đâu có chỗ nào to tác.
Nhưng thỉnh chú ý. Chúng ta là hậu nhân.
Bất quá để kẻ làm đương sự như Kỷ Ngộ Ngôn nghe được dĩ nhiên lại là một chuyện khác, hắn cho tới tận bây giờ cũng không hề biết cái gì là lời tiên đoán, cái gì là “Nghiệt” “Thục” hắn đại khái nghe xong bảy thành, cái hiểu cái không.
Chuyện duy nhất có thể hiểu được.
Thì phải là – nếu có được lực lượng ngang bằng với Mộ Dung Địch Trần, rất có thể bọn họ sẽ bị chia cắt.
Nói tới đây, có thể sẽ có một vài vị đại hiệp chăm chú lắng nghe và có điều muốn hỏi. Phu phụ Mộ Dung võ công cao như vậy, bọn họ sao lại không phát hiện Kỷ Ngộ Ngôn đang ở bên ngoài nghe lén?
Về vấn đề này –
Ha hả, ta không biết ~~
Ai ai, vị thiếu hiệp này, ngươi lại rút kiếm.
Lần này thật sự là ta không biết.
Lịch sử vốn luôn tràn ngập sương mù đó thay, nếu không làm sao có nhiều 《 võ lâm diễn nghĩa 》, 《 võ lâm tiểu truyện 》, 《 võ lâm dã sử 》...... 《 võ lâm diễm sử 》như vậy, làm sao có những thuyết thư để ta giảng bát quái cho các ngươi nghe.
Có lẽ là do ngày đó phu phụ Mộ Dung vì chuyện nhị nhi tử của mình mà thần kinh có chút hoảng hốt, hoặc giả là do Kỷ Ngộ Ngôn phá lệ cẩn thận, cũng có thể ngày đó là ngày hoàng đạo, hoặc ngày đó ánh mặt trời đặc biệt sáng lạn, dù sao, tóm lại, Kỷ Ngộ Ngôn thần không biết quỷ không hay đã lui trở ra ngoài.
Mà bắt đầu từ ngày đó, vào thời điểm tất cả mọi người không chú ý tới, Kỷ Ngộ Ngôn chậm rãi thay đổi.
Đợi đến lúc Mộ Dung Hưng Đức phát giác, thì đã là ba năm sau.
Khi đó Kỷ Ngộ Ngôn, tựa hồ chỉ mới trút bỏ một chút bề ngoài giả tạo. Vẫn đang là gương mặt ôn nhu, vẫn đang là dụng công giống nhau. Nhưng trình độ thủy chung vẫn không khác biệt lắm so với Thanh Trần Linh Nhiên, không còn tư thế có thể sánh ngang với Mộ Dung Địch Trần nữa.
Bất quá chính hắn tựa hồ cũng không cảm nhận được, vẫn như trước tỉ mỉ chiếu cố Mộ Dung Nhị thiếu gia, làm việc cũng khiến người khác không cách nào chê bai được.
Đối với những việc này Mộ Dung Địch Trần thật không có phát giác ra, y dù sao vẫn chỉ là một tiểu hài tử, cho nên có rất nhiều chuyện y chưa thể lượng giải được, cho nên y không hề chú ý tới có một người đã vì y mà buông bỏ rất nhiều rất nhiều.
Cứ như vậy, bọn nhỏ từng chút một trưởng thành.
————————————-*
Ngay lúc mồm mép của ta hơi hơi động đậy, mười năm đã qua.
Kỷ Ngộ Ngôn mười bảy tuổi, Mộ Dung Địch Trần mười bảy tuổi, Mộ Dung Thanh Trần hai mươi mốt tuổi, Lãnh Tịch Phi cùng Mộ Dung Linh Nhiên mười sáu tuổi.
Đây đều là những lứa tuổi phiêu khán thanh hương, dụ nhân phạm tội.
Võ lâm vào năm này, ngay từ lúc đầu tựa hồ đã có chút hỗn loạn cùng quái dị, thêm vài phần không yên tĩnh.
Đầu tiên là một trận tuyết vô cùng lớn lúc đầu năm.
Kéo dài gần một tháng, liên miên không dứt, bay lả tả, ước chừng dày tới ba thước; sau đó trên giang hồ lục tục truyền đến tin tức — tuyết tại thiêu.
Kỳ thật thiêu không phải là tuyết, mà chính là tòa đình viện của một võ lâm thế gia ngụ tại phương bắc bị thiêu hủy.
Thanh danh của Kim đao Lệ gia trong võ lâm cũng không tính là nhỏ, dù sao chưởng môn nhân – cửu hoàn kim đao Lệ Thiên Lương, là huynh đệ bái kết của võ lâm minh chủ Mộ Dung Hưng Đức. Hơn nữa thái độ làm người của hắn chính khí nghiêm nghị, năm đó hắc bạch đại chiến hắn cũng lập được không ít công lao, chỉ bằng này, Lệ gia cũng đã là một đại gia có danh có tiếng trong thiên hạ. Huống chi, Lệ gia cùng Mộ Dung thế gia lại là thế giao.
Chủ mẫu của Kim đao Lệ gia, cũng chính là thê tử của Lệ Thiên Lương, tính thích màu trắng. Cho nên Lệ Thiên Lương đặc biệt vì nàng xây lên một tòa đình viện màu trắng, gọi danh “Tuyết Nguyên”. Mà lúc toà Tuyết Nguyên mỹ lệ này bốc cháy, bộ dáng cũng hệt như tuyết đang rực lửa, lộ ra vài phần yêu dã, vài phần thê lương.
Đương nhiên, còn có máu tươi.
Lớp tuyết lạnh lẽo phía trên mặt đất, những dòng chảy trắng hồng trong suốt đan xen vào nhau như đưa đến tin tức của tử vong.
Người trong Tuyết Nguyên, không còn một ai sống sót.
Đây là tin tức Mộ Dung Hưng Đức biết được.
Toàn bộ trang một trăm hai mươi bảy người, một trăm hai mươi bảy mạng người, không có một người sống lưu lại. Toàn bộ một sợi tơ cực mỏng cứa ngang cổ, cắt đứt yết hầu.
Mà tất cả tin tức đều chỉ về một phía — Thập Nguyệt Cung.
Người trong bạch đạo lại bắt đầu hỗn loạn, bởi vì kiểu chết như thế này bọn họ đã từng gặp qua.
Chỉ có ngân huyền của Câu Hồn Tranh (đàn tranh mười ba dây),mới có thể làm cho người ta chết nhanh gọn như thế, chỉ chừa lại một vết máu thản nhiên trên cần cổ.
Đương nhiên, này cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không có ai có căn cứ chính xác xác thực cả.
Kẻ chưa từng gặp qua người của “Sáu âm đoạt hồn”, không thể nào tưởng tượng đó là quang cảnh như thế nào; còn kẻ đã gặp qua, mặc kệ người khác ép hỏi như thế nào cũng không nguyện ý nhắc lại, giống như đó là chính mình đáy lòng ở chỗ sâu trong đích bóng đè.
Bất quá việc đó đều không có quan hệ trực tiếp với các nhân vật chính của chúng ta, bọn họ vẫn đang còn ở trong Mộ Dung gia an tâm niệm thư tập võ, mãi cho đến khi một người đến.
Tên của hắn gọi là Lệ Tuyết Chước, là con trai độc nhất của Lệ Thiên Lương, cũng là người duy nhất may mắn còn tồn tại của Lệ gia. Lệ Tuyết Chước không chết, là bởi vì hắn lúc ấy không có mặt ở Tuyết Nguyên. Bởi vì thân thể hắn không tốt, cho nên lúc ấy vẫn còn đang tu dưỡng tại biệt viện của Lệ gia, vì vậy mà kỳ diệu tránh được trận tai họa diệt môn này.
Mà người đầu tiên phát giác Lệ Tuyết Chước là người may mắn còn tồn tại, cũng chính là Kỷ Ngộ Ngôn.
————————————-
Có lẽ là trùng hợp, cũng có thể là do định mệnh sắp đặt, vào sáng sớm đầu xuân, Kỷ Ngộ Ngôn phát hiện có một thiếu niên té xỉu trên mặt đất ngay cại góc tường cửa sau của Mộ Dung gia.
Sắc mặt tái nhợt, đôi môi tím xanh, tuy ở trong mộng nhưng hai hàng lông mày vẫn luôn nhíu chặt, Kỷ Ngộ Ngôn bỗng nhớ tới người cũng vẫn luôn cau mày trong giấc mộng kia. Bởi vì không rõ thân phận của hắn, Kỷ Ngộ Ngôn không có nói với người khác, chỉ lặng lẽ mang Lệ Tuyết Chước về Thiên viện, an trí ở trong phòng của mình, mang tới dược hạ sốt, nâu xong liền uy hắn uống, sau đó thì ở trong phòng trông chừng hắn nửa ngày.
Khi đó Mộ Dung Địch Trần vẫn còn đang ở thư phòng, cả Thiên viện im ắng không một bóng người, Kỷ Ngộ Ngôn mệt mỏi một hồi lâu, bất tri bất giác nằm xuống bên giường chợp mắt, không có chú ý tới thiếu niên trên giường đang chậm rãi mở mắt.
Lệ Tuyết Chước mới vừa tỉnh lại có chút mờ mịt.
Từ khi nhận được tin tức diệt môn, không còn nơi nào nguyện ý thu lưu hắn, sắc mặt của tất cả mọi người đều chỉ lo sợ tránh xa hắn còn không kịp, dù sao nếu không có gì thì ngàn vạn lần cũng không nên đi nhạ Thập Nguyệt Cung. Vì thế công tử duy nhất của Lệ gia bất đắc dĩ leo lên lên lưng ngựa chỉ mới cưỡi qua vài lần, cáo biệt nãi nương đang thương tâm khóc rống, đến nơi duy nhất hắn có thể đi.
Nếu trong chốn võ lâm chỉ có một nơi có gan đối kháng cùng Thập Nguyệt Cung, như vậy không cần nghi ngờ đó chính là Mộ Dung thế gia, cũng chỉ có nơi này mới có thể nhận lời trợ giúp Lệ Tuyết Chước hắn. Vì thế ba ngày ba đêm, ở trên lưng ngựa không một khắc nhắm mắt ngơi nghỉ mà hỏa tốc lên đường, rốt cuộc lúc tới được cửa Mộ Dung gia, Lệ Tuyết Chước thần kinh thả lỏng, ngã xuống ngựa, bất tỉnh nhân sự.
Thời điểm hắn mở to mắt, lại chưa từng nghĩ rằng sẽ nhìn thấy có một người bên cạnh hắn như vậy.
So với những con người xinh đẹp hắn đã từng gặp qua, ngay cả mẫu thân được gọi là “Thiên hạ thứ nhất mỹ nhân”.
Cũng chỉ là ở trong tranh, hắn chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp tựa thiên tiên như vầy.
Lệ Tuyết Chước chỉ cảm thấy tâm tình thả lỏng. Hắn nhất định sẽ không hại mình.
Vì thế cơn buồn ngủ lại ập tới, chỉ kịp nói với Kỷ Ngộ Ngôn vừa mới tỉnh lại “Ta tìm Mộ Dung thúc thúc”, sau đó một lần nữa ngất đi.
Chờ lúc hắn tỉnh lại, vẫn đang ở nơi lúc trước hắn ngủ, nhưng lại có một vòng người bao vây xung quanh.
Mông mông lung lung nhìn qua, đứng ở phía trước, là một phương diện nam nhân ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, trong ánh mắt hiện lên khí chất nghiêm nghị; bên cạnh hắn là một trung niên mỹ phụ tuổi tác cũng không sai biệt so với hắn. Hai người thần sắc vô cùng quan tâm, vừa thấy liền có cảm tình rất tốt.
Phía sau hai người là hai nam một nữ.
Trong đó thanh niên nhìn như tuổi tác lớn nhất, thần tình sáng lạn tươi cười, diện mạo lại cực kỳ anh tuấn, nhưng cảm giác lại có chút không đứng đắn; hắn nắm lấy tay của một thiếu niên nhỏ xinh, thừa lúc người khác không chú ý, lặng lẽ nhu đến nhu đi, khiến khuôn mặt thiếu niên kia đỏ bừng.
Một thiếu niên dáng người cao to, tu mi mắt phượng, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì diện mạo phải nói là cực thanh tú cực xinh đẹp, khả ánh mắt hắn giống như điện, dường như có minh quang hòa cùng thủy đao, đâm thẳng khiến người không tài nào mở mắt ra được, làm sao còn có người dám nhìn xem tướng mạo hắn như thế nào, chỉ cảm thấy toàn thân hắn như được bao trùm bởi ngàn năm hàn băng, lãnh khí lúc nào cũng dày đặc, đông lạnh khiến người phát run; phía sau hắn đứng một người cũng cao không sai biệt so với hắn cho lắm, đúng là tuyệt sắc mỹ nhân mình nhìn thấy khi nãy. Hắn lúc này bộ dạng phục tùng liễm mắt, trầm tĩnh mềm mại, nhưng đứng bên cạnh người lạnh như băng kia, không cảm thấy có gì bất hợp, nhưng lại có một loại cảm giác hài hào đến kỳ diệu.
Thiếu nữ duy nhất, dáng người nhu nhược tế liễu, nhưng ánh mắt kiên định, xem ra là loại người ngoài mềm trong cứng.
Vừa thấy Lệ Tuyết Chước tỉnh lại, mọi người cùng nhau xông tới.
Mộ Dung Hưng Đức cũng vội vàng kêu đại phu lên bắt mạch cho hắn lần nữa, mãi cho đến khi xác định vô sự mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Rồi lại nghĩ đến huynh đệ vừa mới mất của mình, năm đó cũng từng có khoái ý chỉ điểm giang sơn, hợp trảm quần ma, nay nhớ lại không khỏi có chút thương cảm. Vốn đang chìm trong đau buồn, lại cảm thấy chính mình đang được một người gắt gao đỡ lấy, nhìn lại, đúng là phu nhân Vệ Lưu Sương, sau khi hai người đối diện nhìn nhau thật lâu, tất nhiên là không ai nói gì, trong lòng dần dần thoải mái.
Kết quả tái chuẩn là Lệ Tuyết Chước cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một chút liền bình phục, phu phụ Mộ Dung Hưng Đức lúc này mới hơi hơi cảm thấy an tâm, sau đó tinh tế căn dặn vài câu, đang định lui ra ngoài, đột nhiên nghe Lệ Tuyết Chước nói một câu “Ta muốn hắn theo giúp ta!”, khiến mọi người sợ tới mức phải vòng trở lại.
Nhìn theo phương hướng hắn chỉ, mấy tên tạp vụ tự động thối lui, chính giữa căn phòng nhanh chóng trở nên trống trải, sừng sững đứng tại đó chính là Mộ Dung Địch Trần.
Cằm của mọi người cơ hồ đều rớt xuống dưới, ánh mắt đồng loạt chuyển hướng về phía người vẫn còn ngồi ở trên giường, Lệ gia công tử thoạt nhìn nhu nhược tái nhợt, thanh âm lại không hề nhỏ. Không thể nào, hắn thật sự hảo có dũng khí, cư nhiên dám ra lệnh cho Mộ Dung nhị thiếu gia lạnh đến mức có thể đông cứng người khác bồi mình a!
Mộ Dung Địch Trần hơi hơi nhướn mi, nhưng cũng không xuất ra biểu tình gì.
Ai ngờ Lệ Tuyết Chước cũng đã nhếch miệng kêu lên: “Đương nhiên không phải hắn, là cái người đằng sau hắn kìa......”
Nhìn thấy phượng nhãn Mộ Dung Nhị thiếu gia mị hoặc phiêu lượng, chỉ trong nháy mắt, mọi người đồng thời cảm thấy có một đoàn mây đen xẹt qua đỉnh đầu y, không khí nhất thời trầm trọng hẳn lên, thật lâu sau không người lên tiếng.
Ngay tại thời khắc thở cơ hồ cũng không dám thở này, Mộ Dung Địch Trần lại khẽ nghiêng người, lộ ra một người từ đầu đến cuối vẫn đứng ở phía sau y — Kỷ Ngộ Ngôn.
Đảo mắt nhìn qua biểu tình của mọi người, Kỷ Ngộ Ngôn theo thói quen lại cúi thấp đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười có chút bất đắc dĩ.
Nhìn di cô (mồ côi) của hảo huynh đệ, lại nhìn nhìn nhị nhi tử của chính mình, ngay cả Mộ Dung Hưng Đức cũng thấy khó xử cực kỳ.
Mấy năm nay trở về sau, bọn họ tự nhiên hiểu được một điều rằng bên cạnh Địch Trần dù như thế nào cũng không thể thiếu được Kỷ Ngộ Ngôn; nhưng mà, yêu cầu duy nhất của Lệ Tuyết Chước làm sao có thể cự tuyệt? Hắn vừa mất phụ mẫu, đáng lý phải được người hảo hảo chiếu cố mới đúng; mà Kỷ Ngộ Ngôn vừa tế nhị ôn nhu lại còn tinh tế hiểu ý, huống chi Tuyết Chước đã chỉ đích danh hắn.
“Này......” Cân nhắc hồi lâu, Mộ Dung Hưng Đức rốt cục mở miệng, “Tuyết Chước thân mình còn yếu, Ngộ Ngôn, ngươi trước hết chiếu cố hắn một chút......”
“Ta không đáp ứng.” Câu nói mang theo một chút lãnh ý cắt ngang lời nói còn chưa dứt của  Mộ Dung Hưng Đức, Mộ Dung Địch Trần khoanh tay mà đứng, thân thể chặn ngang tầm mắt của thiếu niên trên giường đang hướng về phía Kỷ Ngộ Ngôn. Con ngươi dài nhỏ trong sáng thoáng nhìn về phía trước khóa chặt trên thân thể phụ thân, thành công khiến cho hắn đem lời muốn nói nuốt tiệt vào bụng.
Lời này y nói ra vô cùng quyết tuyệt, không hề lưu lại dù chỉ nửa phần đường sống, thậm chí ngay cả mặt mũi của Mộ Dung Hưng Đức cũng phủ nghịch hoàn toàn, trong lúc nhất thời không ai biết nên tiếp nhận như thế nào đây.
Hơn nữa luận về võ công hay văn trị tu vi của y đều rất cao, gần như đã vượt qua vị phụ thân thân là võ lâm minh chủ kia, vẻ cô độc tịch liêu trước kia đã không còn dấu vết trên thân thể, người cũng càng ngày càng phát ra vẻ lãnh huyết vô tình. Mấy năm nay trở về sau, vô luận thừa nhận cùng phủ nhận, ngay cả Mộ Dung Hưng Đức cũng cảm thấy có chút nhún nhường sợ hãi đứa con này, càng miễn bàn đến đám hạ nhân khác.
Cho nên lập tức nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lệ Tuyết Chước, cho dù cũng tràn ngập đồng tình với thiếu niên có chút kiêu ngạo lại có chút đáng thương kia, nhưng không ai dám mở miệng.
Chỉ có một mình Kỷ Ngộ Ngôn âm thầm lắc đầu.
Sao lại để sự tình phát triển thành như vầy?
Người này quả thật là không sợ đắc tội với người trên khắp thiên hạ.
Nói chuyện cũng không màn uyển chuyển...... Thật sự là càng ngày càng...... Đáng yêu.
Cũng giống như mọi người đều chỉ nhìn thấy một bên khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Dung Địch Trần, nhưng đại khái lại chỉ có một mình Kỷ Ngộ Ngôn mới có thể cho ra kết luận “Đáng yêu”.
Bất quá may mắn chính là, Kỷ Ngộ Ngôn cũng tự mình biết điều này.
Dưới đáy lòng thở dài, trên mặt Kỷ Ngộ Ngôn lại không tự giác gợi lên ý cười không thể nề hà, nhẹ nhàng nói: “Nhị thiếu gia, để cho ta đi đi. Biểu thiếu gia cũng vừa đến đây, để Ngộ Ngôn hầu hạ một chút sự vụ quen thuộc âu cũng là bổn phận làm hạ nhân.”
Hắn lời này vừa ra khỏi miệng Lệ Tuyết Chước thật ra rất cao hứng, cơ hồ muốn từ trên giường nhảy xuống. Bất quá những người khác hiển nhiên không có lạc quan như vậy, vẫn là cẩn thận quan sát phản ứng của Mộ Dung Địch Trần.
Cố gắng làm ấm lại không gian bị Mộ Dung Địch Trần đông lạnh, Kỷ Ngộ Ngôn nhìn vào đôi mắt của Mộ Dung Địch Trần. Hy vọng y có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của mình.
Nhưng kết quả ngẩng đầu lên chỉ kịp thấy ngọn lửa chợt lóe lên trong đôi mắt của vị thiếu gia lãnh diện kia, sau đó ánh mắt nhanh chóng dời đi.
Trong lòng một trận cười khổ, Kỷ Ngộ Ngôn vội vàng muốn nắm lấy tay Mộ Dung Địch Trần, nhưng lại bị y né tránh.
Sau đó, còn bỏ lại một câu “Tùy tiện ngươi”, rồi bóng dáng dần biến mất trong bóng đêm cô độc lạnh như băng.
Mộ Dung Địch Trần cứ như vậy rời đi, người còn ở lại hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao.
————————————-
Kỷ Ngộ Ngôn nhìn theo phương hướng y ly khai, đáy mắt hiện lên nỗi khổ riêng. Chỉ sợ đã tổn thương đến y rồi, nhưng mình vẫn không thể để cho những người khác cứ hiểu lầm y như vậy, cho dù tuyệt đại đa số thời điểm, loại cố gắng này chỉ là phí công.
Nhẹ nhàng hít vào, Kỷ Ngộ Ngôn lại khôi phục khuôn mặt tươi cười nghênh nhân, quay đầu nói với đám người vẫn còn đang ngơ ngẩn: “Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia, tiểu thư, các ngươi chắc cũng đều mệt mỏi rồi. Vẫn là nên nghỉ ngơi trước đi, Ngộ Ngôn sẽ chiếu cố biểu thiếu gia, thỉnh các vị yên tâm.”
Nghe hắn nói như vậy mọi người mới hồi phục tinh thần lại, sau đó nói vài lời an ủi với Lệ Tuyết Chước, rồi mới nối đuôi nhau tiêu sái đi ra ngoài.
Chờ mọi người lần lượt đi ra, Kỷ Ngộ Ngôn đóng cửa phòng lại, rồi đóng cửa sổ, cầm lấy dược trên bàn, đi đến bên giường ngồi xuống.
Múc một muỗng thổi nhẹ vài cái, đưa đến bên môi Lệ Tuyết Chước nhìn hắn há mồm nuốt vào, tiếp theo lại là một muỗng, sau đó lại một muỗng, lại một muỗng, một muỗng một muỗng tiếp một muỗng...... Kỷ Ngộ Ngôn thủy chung vẫn rũ mắt xuống, tựa hồ hoàn toàn nhìn không thấy tầm mắt nóng bỏng của đối phương.
“Uy, uy, nhĩ hảo nói vài câu a......” Người đầu tiên nhịn không được là Lệ Tuyết Chước, tránh né chén thuốc lại được đưa tới, thanh âm của hắn mang theo rất nhiều bất mãn, “Ta nhìn ngươi lâu như vậy, nhĩ hảo nói một chút đi.”
Nghe vậy thu hồi tay, Kỷ Ngộ Ngôn rốt cục đưa mắt nhìn về phía người bệnh trung khí mười phần này, mỉm cười nói: “Phải không? Ngộ Ngôn không có chú ý tới!”
Hắn...... Hắn cười rộ lên thực không phải là tốt xem bình thường nha.
Lệ Tuyết Chước trong lòng hoảng hốt hiện ra ý niệm này trong đầu, lập tức ở trong lòng tự tán mình mười mấy bàn tay, khi nào thì không có tiền đồ như vậy, mình chưa từng gặp qua mỹ nhân dạng này lần nào, sao lại phải vào lúc này mà lo lắng hậu tiết?
Vì thế Lệ Tuyết Chước cũng cười lên, “Ngộ Ngôn a, có thể giúp ta thoa dược trên đùi hay không, ta ở trên ngựa mấy ngày mấy đêm, chân bị ma sát đau quá nga.”
Nụ cười này nói không hết có bao nhiêu cổ quái.
Nguyên bản tướng mạo bình thường, thiếu niên nhiều nhất chỉ tới mức bình thường, dưới nụ cười này lại có một sự quyến rũ nói không thành lời, tựa hồ ngay cả không khí cũng mang theo hương vị ngọt ngào. Đương nhiên, còn có thanh âm khôn cùng dụ hoặc cùng lười biếng đan xen.
Kỷ Ngộ Ngôn tay cầm dược chậm chạp không có động tác, rước lấy mị tiếu càng ngày càng yêu dã của Lệ Tuyết Chước.
Sau đó, khố tử rộng thùng thình trắng như tuyết vừa mới thay ra lập tức bị kéo xuống dưới chân, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, thiếu niên có chút ngây ngô cúi nửa người, ở dưới ánh trăng phiếm lên oánh quang, mang theo mị hoặc dâm đãng.
Ai có thể nghĩ được bên dưới gương mặt bình thường lại cất giấu thân thể hoặc nhân phạm tội như vậy.
Cảm thụ được Kỷ Ngộ Ngôn chuyên chú, cũng là ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ tư mật của chính mình, Lệ Tuyết Chước một trận đắc ý, cơ hồ phải cười thành tiếng.
————————————-
Đương nhiên, Mộ Dung Địch Trần lúc này không hề biết chuyện đang phát sinh bên trong viện.
Hơn nữa, thời điểm rất nhiều năm sau này khi y biết được, tình huống phát tác thật khủng bố ngay cả Kỷ Ngộ Ngôn cũng có chút sợ hãi, nhưng cũng không phải là làm cho mọi người bạo mạch máu đơn giản như vậy......
Y lúc này đang một mình ở trong Thiên viện sinh khí, đem tất cả bôi tử trà hồ (ly tách ấm trà) đập nát quăng vỡ trên mặt đất.
Kỳ thật không phải y không biết ý tưởng của Kỷ Ngộ Ngôn, không phải không biết hắn muốn tất cả mọi người hiểu được nỗi khổ tâm của mình.
Hắn là vì chính mình a, hắn là nghĩ cho mình nên mới làm như vậy.
Ở trong lòng tự mình phản phúc cáo giới (ta ứ biết nó nghĩa gì) mấy lần, Mộ Dung Địch Trần chỉ đơn giản kéo chăn lên, che kín đầu lên giường ngủ, nhưng trở mình đến trở mình đi, mãi đến nửa đêm cũng không cách nào ngủ được, đành phải ngồi xuống, ném phăng cái bàn đi, sau đó một chưởng đánh nát cái ghế thành từng mảnh nhỏ.
————————————-
Nghe tiếng nổ từ Thiên viện truyền đến, khóe miệng Kỷ Ngộ Ngôn hơi hơi run rẩy, bất quá ánh mắt vẫn đang không rời vị trí giữa hai chân Lệ Tuyết Chước.
Sau một lúc lâu, rốt cục mở miệng, “Mở chân lớn hơn một chút......”
Lệ Tuyết Chước trong lòng phơi phới, đang muốn mở miệng cười nhạo, lại nghe tiếp nửa câu nói sau của Kỷ Ngộ Ngôn cơ hồ làm cho hắn nhảy dựng, “...... Nếu không ta không có biện pháp thượng dược.”
“Ngươi......” Lệ Tuyết Chước sửng sờ tại chỗ, hắn chưa từng có kinh nghiệm thất bại nha.
Bất quá Kỷ Ngộ Ngôn hiển nhiên không có băn khoăn đến lòng tự trọng bị tổn thương của hắn, chỉ cố gắng giúp hắn thượng hảo dược lên vết thương bên trong đùi do bị yên ngựa ma sát. Đang định mặc lại y phục cho hắn, thì tay lại bị đè lại.
“Ngộ Ngôn, trên người người ta...... Còn có rất nhiều chỗ...... Phải thượng dược a.” Phiến tình thở hổn hển, Lệ Tuyết Chước cố ý áp sát bên tai Kỷ Ngộ Ngôn đứt quãng nói, không tin hắn thật sự một chút phản ứng cũng không có.
“Như vậy a......” Kỷ Ngộ Ngôn có chút khó xử cười, trên tay lại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lột hết xiêm y toàn thân Lệ Tuyết Chước, lưu loát ở trên người hắn chỗ nào nên sờ không nên sờ chỗ nào nên xem không nên xem thượng hảo dược lên những nơi bị thương, một lần nữa mặc lại y phục cho hắn.
Cả quá trình hành văn liền mạch lưu loát, nhanh gọn đến nỗi Lệ Tuyết Chước một chữ cũng không kịp nói, càng miễn bàn có động tác gì.
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, Kỷ Ngộ Ngôn đã đắp chăn phủ lên người hắn, như trước cười như xuân phong, “Biểu thiếu gia hảo hảo nghỉ ngơi đi, Ngộ Ngôn cáo lui trước.”
Dứt lời lập tức rời đi, nhưng lại bị Lệ Tuyết Chước tỉnh ngộ kịp thời chụp được ống tay áo.
“Ngộ Ngôn, theo bồi giúp ta được không?”
Kỷ Ngộ Ngôn quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy hắn thần tình khẩn cầu.
Lệ Tuyết Chước chờ mong nhìn hắn, nhưng chỉ cảm giác được ống tay áo của Kỷ Ngộ Ngôn dần dần rút về.
“Đến bồi ta ngủ được không?” Thiến niên nhỏ gầy đơn bạc chậm rãi kéo chăn che đi nửa khuôn mặt của chính mình, chỉ chừa một đôi mắt chớp chớp lộ ở bên ngoài, Nhưng...... Vẫn không thấy người đang đứng có phản ứng gì.
“Chỉ là...... Ta sẽ nhớ tới cha cùng nương mà thôi.” Chăn càng ngày càng cao, thẳng đến khi che khuất toàn bộ đầu.
Vẫn không có phản ứng gì.
————————————-
Đang lúc Lệ Tuyết Chước định buông tha hết thảy, lại phát giác một bàn tay ấm áp đặt lên người mình, “Ta sẽ đợi đến khi ngươi ngủ.”
Lời nói thực quan tâm săn sóc.
Bất quá...... Đêm đó Lệ Tuyết Chước cố gắng chống lại cảm giác buồn ngủ, còn Kỷ Ngộ Ngôn...... Không có trở về Thiên viện.
Vì vậy Thiên viện...... Không ngừng vang lên tiếng nổ.
Mà này, cũng chính là lần đầu tiên Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn chia lìa cả một đêm dài trong suốt khoảng thời gian mười năm.
——***——
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.