*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
May mắn, Chanh Âm cũng không quá để ý đến lời nói này, cười khúc khích rồi trả lời: “Ta thích ngươi là chuyện của ta, có quan hệ gì tới việc ngươi thành thân chứ?”
“Hơn nữa…” Nhìn thoáng qua biểu tình lúng túng của An Thiếu Du, Chanh Âm cười đến nỗi hai mắt nheo lại, “Ta lại có thể làm gì được đây? Nhốt ngươi lại giống như trước kia sao? Đừng ngốc vậy chứ…”
Những chuyện niên thiếu khinh cuồng nên làm đều đã làm một lần, kết quả không như ý muốn, còn đổi lấy nửa đời sau thê thảm, một điều vô nghĩa như vậy, y cũng không muốn làm lại một lần nữa.
“Nhưng… đối với ngươi… không phải rất bất công sao?” An Thiếu Du lo nghĩ cho Chanh Âm, trong lòng vẫn còn do dự không quyết.
Chanh Âm nháy mắt mấy cái, không trả lời nữa, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, mà An Thiếu Du cũng không nói thêm gì, giữa hai người duy trì trầm mặc, mãi đến lúc An Thiếu Du phải rời đi trước, lần chia sẻ tâm tư này mới xem như kết thúc.
An Thiếu Du đi rồi, Chanh Âm nhưng lại không hề rời đi, ngồi một mình ở trong đình rót đầy chén nước, sau đó cầm một miếng bánh ngọt lên bỏ vào trong miệng, lẳng lặng thưởng thức nhưng không cảm nhận được bất kỳ hương vị gì.
Thỉnh thoảng có mấy tên gia đinh đi ngang qua trong viện, cũng không dám tiến lên quấy rầy, dù sao An Thiếu Du đã phân phó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tieu-phong-tran-chi-nghiet-duyen-nghiet-duyen/732975/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.