Như lẽ thường, nói về nữ tử mình yêu mến với Chanh Âm, thoạt đầu, trong lòng An Thiếu Du vẫn còn có chút bất an, nhưng khi hắn nói xong, thấy Chanh Âm không tức giận, ngược lại còn cười nói một tiếng chúc mừng với hắn, nỗi lo lắng kia mới xem như an ổn hạ xuống.
Chẳng qua an tâm thì an tâm, nhưng theo sau đó một cỗ cảm giác mệt mỏi trống rỗng dâng lên lại làm hắn có chút khó xử…
Nhẹ lấy tay đè lại ngực, An Thiếu Du nhíu mày đứng lên — hắn đây là thế nào vậy?
Không phát hiện dị trạng của hắn, Chanh Âm tiếp tục mỉm cười hỏi: “Dự định khi nào đón dâu?”
“Còn chưa quyết định… Nhưng chắc là không lâu nữa đâu… Chắc là vậy…”
“Vậy sao, vậy thì tốt rồi… Mỗi năm lại được ôm một đứa con mập mạp, song hỷ lâm môn.” Giữa câu chữ ẩn hàm một chút ước ao, Chanh Âm si ngốc cười, “Ngươi quyết định sẽ thành thân ở đâu chưa?”
Vấn đề này An Thiếu Du chưa từng nghĩ tới, hôm nay nói đến, quả thật là một vấn đề lớn.
Nếu Chanh Âm là bị phụ thân mình bán đi, như vậy trong An phủ tại Cừ Dương thành ở Bình Châu này nhất định có không ít người biết được thân phận của Chanh Âm hoặc từng gặp gỡ y, có điều dựa theo suy nghĩ của bọn họ, khẳng định phản ứng sẽ không phải là đồng tình mà là cười nhạo, nếu cử hành hôn lễ ở đây vậy có nghĩa là bất công đối với Chanh Âm, nếu ở trong trấn nhỏ biên cảnh này…
Chờ đã, tại sao hắn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tieu-phong-tran-chi-nghiet-duyen-nghiet-duyen/732968/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.