Một đêm này, An Thiếu Du gọi Chanh Âm vào trong phòng mình, Chanh Âm chiếu theo quy củ ở dưới giường cởi hết sạch quần áo, sau đó nhu mì bò lên giường bắt đầu tiến hành công tác chuẩn bị của mình —— câu dẫn, nhưng khiến kẻ khác cảm thấy kì quái chính là An Thiếu Du vậy mà lại bất vi sở động*, chỉ nhấc chăn lên bọc Chanh Âm lại, đơn thuần kéo vào trong lòng đi ngủ, cũng không có chạm vào y.
*Bất vi sở động: không có động tĩnh.
“Ngủ đi… Ngày hôm nay đã mệt mỏi lắm rồi.” Nói xong, hắn còn vỗ vỗ đệm chăn, ý bảo Chanh Âm ngủ yên.
Thực sự là kỳ lạ, kỳ lạ quá rồi!
Nếu hắn đã không muốn, Chanh Âm cũng không miễn cưỡng, ngoan ngoãn nghe lời không nói một câu chui vào trong chăn, An Thiếu Du ngủ bên cạnh y cũng một dạng trầm mặc, hắn không nhìn Chanh Âm mà nhìn chằm chằm cái bàn cách đó không xa, hai mắt vô thần không biết đang suy tư cái gì, nhưng tay hắn vẫn không ngừng lại động tác, vẫn vỗ nhè nhẹ lên đệm chăn, giống như đang trấn an một đứa trẻ, nhẹ nhàng dỗ dành Chanh Âm.
Bị sự ôn nhu đột ngột này làm cho lúng túng, Chanh Âm trái lại không ngủ được. Y chớp chớp mắt nhìn phía trên, dáng điệu thuần khiết một chút cũng không giống người đi ra từ kỹ viện, hoặc có lẽ nên nói đây mới là An Thừa Anh của trước kia.
Biết y vẫn chưa ngủ, An Thiếu Du chỉ dỗ dành chốc lát sau đó bỗng nhiên dừng tay lại nói: “Thừa Anh, thê tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tieu-phong-tran-chi-nghiet-duyen-nghiet-duyen/732964/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.