Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61
Chương sau
Di Nguyệt Thụy nhắm chặt hai mắt nằm trên mặt đất, chờ đợi đau đớn xuất hiện, hiện tại hắn chỉ hy vọng không quá đau là được. “Keng!” Không có cảm giác đao chém xuống người, ngược lại nghe thanh âm binh khí rơi xuống đất. Sau đó hắn cảm giác thân thể của mình được ôm vào ngực. Chậm rãi mở ra mắt, Di Nguyệt Thụy thấy khuôn mặt tức giận của Di Nguyệt Lãnh. “Đầu ngươi dùng để làm gì, lại có thể ở đó chờ người khác chém ngươi!” Thấy Di Nguyệt Thụy mở mắt, Di Nguyệt Lãnh giống như muốn phóng thích nỗi sợ hãi trong lòng, hướng phía hắn rống lên. Di Nguyệt Lãnh cảm giác trái tim mình như ngừng đập lúc đao sắp chém xuống nhân nhi trước mắt. “Nhân gia cũng muốn chạy a! Chính là...... Chính là...... Ô oa............” Trong lồng ngực quen thuộc, Di Nguyệt Thụy rốt cục phóng xuất ra sợ hãi trong lòng. Hắn làm sao biết cổ đại thật sự giống như trong tiểu thuyết, dưới ban ngày ban mặt cũng sẽ có thích khách đến a, lại còn mang theo đao, hắn hiển nhiên sẽ sợ. “Thực xin lỗi! Ta về trễ!” Di Nguyệt Lãnh nói xin lỗi. Nhìn nhân nhi trước ngực khóc, tim Di Nguyệt Lãnh cũng co rút lại, ôm chặt Di Nguyệt Thụy, xoa dịu nỗi sợ hãi. Di Nguyệt Thụy theo cái ôm chặt của y, cảm nhận được Di Nguyệt Lãnh có chút run rẩy. “Tốt lắm, ta...... Không có việc gì .” Di Nguyệt Thụy hấp hấp cái mũi, lộ ra vẻ mĩm cười an ủi Di Nguyệt Lãnh. Thấy Di Nguyệt Thụy lộ ra nụ cười kiên cường, tâm Di Nguyệt Lãnh càng co rút lại đau đớn. Tay lau đi nước mắt trên mặt Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Lãnh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, “Thực xin lỗi, từ nay về sau sẽ không .” Di Nguyệt Thụy kinh ngạc đã quên rơi lệ. Hắn vừa mới là hôn trán của mình sao? “Thụy nhi, Thụy nhi của ta!” Di Nguyệt Lãnh đem nhân nhi đang kinh ngạc ôm vào trong ngực mình một lần nữa, ánh mắt chuyển hướng sang hai người đứng ở cửa. “Chủ tử!” Lôi Tư Nghị cùng hắc y nữ tử thấy tầm mắt Di Nguyệt Lãnh chuyển sang mình, vội vàng cúi đầu quỳ xuống. Bọn họ không thể tin được vào mắt mình, thấy chủ tử nhẹ nhàng hôn Di Nguyệt Thụy như là tuyên thệ thần thánh, bọn họ không khỏi kinh ngạc đến ngây người. “Đã xử lý?” Di Nguyệt Lãnh ôm chặt nhân nhi như cũ, lạnh lùng mở miệng. “Vâng, chỉ để lại một người sống.” Lôi Tư Nghị trả lời, “Thuộc hạ còn tìm được trên người bọn họ một loại ký hiệu kỳ quái, thuộc hạ suy đoán hẳn là của tổ chức ám sát nào đó.” “Còn lục soát được trong ngực hắc y nhân cái này.” Hắc y nữ tử trình lên một cuộn giấy. Di Nguyệt Lãnh tiếp nhậnm mở ra, trên mặt lạnh lẽo. Cuộn giấy này là một bức họa, người trong bức họa cũng không phải người nào xa lạ, mà là người đang nằm trong lồng ngực hắn. “Chủ thượng, thuộc hạ cho rằng việc lần này do người trong nội cung gây nên.” Lôi Tư Nghị phát biểu cái nhìn của mình, thấy ánh mắt Di Nguyệt Lãnh ý bảo mình giải thích, tiếp tục mở miệng. “Thụy điện hạ thường ngày trong cung cũng không ra ngoài, không có khả năng gây thù với người trong giang hồ. Hơn nữa, lần này chúng ta ra cung chỉ là do hứng thú nhất thời, cho nên......” Lôi Tư Nghị chưa nói xong Di Nguyệt Lãnh đã minh bạch, xem ra trong bọn họ có người là mật thám. Phải biết rằng sở dĩ bọn họ tìm khách điếm này nghỉ ngơi là do hứng thú nhất thời, như vậy tất cả chuyện này đều chỉ hướng tới một người bên cạnh bọn họ. “Thụy điện hạ, vì sao không thấy Tiểu Đắng Tử?” Lôi Tư Nghị nhìn chung quanh phát hiện thiếu một bóng người. Di Nguyệt Lãnh quơ quơ nhân nhi vẫn cứng ngắc trong ngực mình. Di Nguyệt Thụy giật mình tỉnh lại, nhảy xuống khỏi người Di Nguyệt Lãnh. Chứng kiến động tác của Di Nguyệt Thụy, mặt Di Nguyệt Lãnh thoáng cái liền đen, hắn đáng sợ như vậy sao? Thấy hành động của hai vị chủ tử, Lôi Tư Nghị rất bất đắc dĩ a, vấn đề của hắn bị không được ý tới, đành phải hỏi một lần nữa. “Tiểu Đắng Tử? Đúng a, Tiểu Đắng Tử còn đang dưới giường.” Di Nguyệt Thụy chỉ dưới gầm giường, đúng a, Tiểu Đắng Tử hôn mê có vẻ quá lâu. Lôi Tư Nghị theo hướng Di Nguyệt Thụy chỉ lôi Tiểu Đắng Tử ra ngoài. “Chủ tử!” Lôi Tư Nghị kinh hô, Di Nguyệt Lãnh cùng Di Nguyệt Thụy nhìn quá. “Chủ tử, Tiểu Đắng Tử đã chết rồi!” Lôi Tư Nghị vẻ mặt khó tin, tại sao có thể như vậy. “Chết, làm sao có thể! Không phải Tiểu Đắng Tử chỉ hôn mê bất tỉnh sao?” Di Nguyệt Thụy không tin muốn tiến lên nhìn xem, lại bị Di Nguyệt Lãnh giữ chặt. Di Nguyệt Lãnh liếc mắt nhìn hắc y nữ tử, hắc y nữ tử gật gật đầu tiến lên kiểm tra thi thể của Tiểu Đắng Tử, Lôi Tư Nghị đứng ở một bên ngốc trệ, hắn không muốn tin tưởng là Tiểu Đắng Tử, nhưng sự thật bày ở trước mắt. Bạn đang âChủ tá», ngÆ°á»i nà y không phải là Tiá»u Äắng Tá».â Hắc y nữ tá» nhÆ° là phát hiá»n cái gì, sá» sá» trên mặt Tiá»u Äắng Tá». Sau Äó Di Nguyá»t Thụy Äược chứng kiếm má»t mà n ảo thuáºt thay Äá»i khuôn mặt, chá» thấy hắc y nữ tá» từ kéo cái gì Äó từ cằm Tiá»u Äắng Tá», sau Äó kéo xuá»ng má»t tầng da má»ng trên mặt nam tá». âLà dá»ch dung!â Lôi TÆ° Nghá» trầm giá»ng nói, nhẹ nhà ng thá» ra, ngÆ°á»i nà y cÅ©ng không tá»i, Äá»ng thá»i cÅ©ng nghi hoặc, âTiá»u Äắng Tá» tháºt á» nÆ¡i nà o?â âTrong ná»i cung!â Di Nguyá»t Lãnh chÄm chú nhìn và o lá»p da Äáp. Có thá» bắt chÆ°á»c hà nh vi của má»t ngÆ°á»i giá»ng nhÆ° váºy, hẳn là ngÆ°á»i nà y Äã ẩn nấp bên cạnh bá»n há» Äã lâu, má»i có thá» quan sát cẩn tháºn nhÆ° thế, chá» có trong cung má»i có cÆ¡ há»i nà y. âHá»i cung!â Di Nguyá»t Lãnh Äứng dáºy, chuyá»n hÆ°á»ng Lôi TÆ° Nghá», âTá», ngÆ°Æ¡i xá» lý sạch sẽ chuyá»n á» Äây cho ta, Äem ngÆ°á»i sá»ng vá» thẩm vấn, Äá»ng thá»i phân phó xuá»ng dÆ°á»i Äiá»u tra viá»c nà y, có tin tức gì liá»n nói cho ta biết. Lôi TÆ° Nghá», ngÆ°Æ¡i phái ngÆ°á»i Äem ba nữ tá» kia và o trong ná»i cung, trÆ°á»c hết Äá» cho bá»n há» há»c quy củ trong ná»i cung mấy ngà y.â Quay Äầu nhìn vá» phÃa nhân nhi cách mình khá xa, Di Nguyá»t Lãnh chá» có thá» thá» dà i trong lòng,âChúng ta phải há»i cung, hiá»n tại bên ngoà i rất nguy hiá»m.â Di Nguyá»t Thụy vẫn y nguyên không nhúc nhÃch nhìn hắn, Di Nguyá»t Lãnh không há» nói cái gì dẫn Äầu bÆ°á»c ra, Lôi TÆ° Nghá» cung kÃnh nói vá»i Di Nguyá»t Thụy, âThất Äiá»n hạ, chúng ta há»i cung a.â Di Nguyá»t Thụy gáºt gáºt Äầu, cÅ©ng theo rá»i Äi. Ngoà i cung hai ngà y bá»i vì chuyá»n oanh oanh liá»t liá»t nhÆ° váºy mà kết thúc, Di Nguyá»t Thụy thá» dà i. Ngà y ấy bá»n há» tìm Äược Tiá»u Äắng Tá» còn má»t hÆ¡i thá» cuá»i cùng tại má»t cái hầm trong Há»ng Hiên cung. Sau chuyá»n Äó sá»± sùng bái của Tiá»u Äắng Tá» vá»i Di Nguyá»t Lãnh Äã tÄng tá»i mức thần tượng siêu cấp, cho nên Äá»i vá»i hết thảy chuyá»n có nguy hại Äến thần tượng Tiá»u Äắng Tá» Äá»u ká»ch liá»t biá»n há». CÅ©ng nhÆ° hiá»n tại. Di Nguyá»t Thụy ngá»i phá»ch trên ghế dá»±a, tiếp tục buá»n bã thá» dà i, Tiá»u Äắng Tá» Äã sá»m Äã thấy nhÆ°ng không kinh sợ. Chủ tá» của hắn má»i ngà y sẽ có má»t lát á» tình trạng ná»a chết ná»a sá»ng nhÆ° váºy, chá» là hiá»n tại loại tình huá»ng nà y có xu thế tÄng lên mà thôi. âTiá»u Äắng Tá», ta Äá»t nhiên nghÄ© Äến má»t vấn Äá»?â Di Nguyá»t Thụy Äá»t nhiên nghÄ© Äến Tiá»u Äắng Tá» lúc á» khách Äiếm là giả trang, nhÆ° váºy má»t sá» câu trả lá»i trÆ°á»c kia của hắn là không tháºt sao. âChủ tá» cứ nói.â âTa há»i ngÆ°Æ¡i a, ngÆ°Æ¡i có biết, Lãnh là Äá»ng tá» phải không?â Di Nguyá»t Thụy Äè thấp thanh âm, thần bà há»i. âÄÆ°Æ¡ng nhiên không phải, lúc hoà ng tá» 14 tuá»i thì hoà ng thượng sẽ tìm ngÆ°á»i dạy hoà ng tá» chuyá»n nà y, Äá»ng thá»i tìm má»t nữ tá» cho hoà ng tá» phá thân.â Di Nguyá»t Lãnh nghe Äược sững sá», Y Vân vÆ°Æ¡ng triá»u quả tháºt cá»i má» a. âÄược rá»i, lại vấn Äá» nữa, ngÆ°Æ¡i nói Lãnh có phải là có luyến Äá»ng phÃch không a!â Di Nguyá»t Thụy kinh nghi há»i. Hắn nghÄ© tá»i nghÄ© lui, cuá»i cùng hắn rút ra má»t cái kết luáºn Äá» giải thÃch cho hà nh vi ngà y Äó của Di Nguyá»t Lãnh là hắn cho rằng Di Nguyá»t Lãnh có luyến Äá»ng phÃch. Tiá»u Äắng Tá» còn chÆ°a ká»p trả lá»i Äã thân ảnh Äứng á» cá»a dá»a má»t tráºn, mà Di Nguyá»t Thụy còn chÆ°a phát giác, vẫn tiếp tục nói ra suy Äoán của chÃnh mình: âNhất Äá»nh là Äúng, nếu không tại sao hắn lại là m nhÆ° thế.â (Chá» hôn trên trán thôi mà bé nghÄ© nhiá»u ghê ta...hắc hắc...Äen tá»i)
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61
Chương sau