“Triệu công tử!” Thanh âm Di Nguyệt Lãnh có chút cao lên.
Triệu Thanh Phong bị gọi hồi thần, nhìn hành vi thân mật của bọn họ cũng có chút đỏ mặt. Vội ho một tiếng, đi lên phía trước, đem bình trong tay đặt xuống bàn: “Đây là tạ lễ, cám ơn điểm tâm lần trước, rất ngon.”
Di Nguyệt Lãnh chỉ gật gật đầu cũng không đáp lời. Triệu Thanh Phong có chút xấu hổ đứng một bên, sau đó đẩy bình trên bàn: “Đây là Hoàng Tửu ủ 10 năm.”
Vừa nghe chữ tửu, Di Nguyệt Thụy vốn đang chôn trong ngực Di Nguyệt Lãnh ngẩng đầu lên, lộ ra bộ dáng tham ăn, ngẩng đầu nhe răng cười với Triệu Thanh Phong: “Cám ơn a!”
Mặc dù Di Nguyệt Thụy nghỉ ngơi trong chốc lát trong lòng Di Nguyệt Lãnh, nhưng trên mặt hắn vẫn chưa mất hết ửng đỏ, hai mắt mang theo một chút ướt át, khiến người ta nhìn liền có cảm giác huyết mạch đảo lộn, khuôn mặt vốn đã hạ nhiệt của Triệu Thanh Phong lại lần nữa đỏ ửng.
Di Nguyệt Lãnh nhíu mày, đem Di Nguyệt Thụy ôm vào trong ngực, híp mắt nhìn Triệu Thanh Phong.
Triệu Thanh Phong sờ sờ cổ, sát khí chung quanh quá mạnh mẽ, “Ngạch...... Không có việc gì, ta đi trước. Các ngươi hảo hảo nhấm nháp.”
Lúc Triệu Thanh Phong rời đi, Di Nguyệt Thụy vội vàng chui ra khỏi ngực Di Nguyệt Lãnh, mở bình rót một chén rượu, đưa tới bên miệng nhấm nháp: “Hương vị rất ngon, đáng tiếc lại trộn dược.”
Nhãn thần Di Nguyệt Lãnh lạnh xuống: “Dược gì?”
“Mê dược, hơn nữa hiệu quả rất tốt . Mê dược của hắn vốn là vô sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thuc-thien-ha/1586845/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.