Di Nguyệt Lãnh chậm rì rì đi tới phòng khách, thấy Di Nguyệt Thụy mặt mày hung dữ ngồi ở chủ vị uống trà – hạ hỏa. Tiểu Đắng Tử ở một bên hầu hạ, ngẩng đầu chỉ thấy Lôi Tư Nghị cầm khối băng lộ ra khuôn mặt đau khổ, nghi hoặc – làm sao vậy? Lôi Tư Nghị nhìn khối băng trong tay – lạnh chết ! Tiểu Đắng Tử không nói gì – ngu ngốc. “Thái tử điện hạ, Thất điện hạ, ta cùng Lôi thị vệ xuống trước !” Tiểu Đắng Tử hướng Di Nguyệt Lãnh bái bái, đứng dậy kéo Lôi Tư Nghị ra ngoài. Trên hành lang, Lôi Tư Nghị liền tranh thủ ném khối băng trong tay ra ngoài,“Lạnh chết ta!” “Ngươi thực ngu ngốc, sao lúc đầu không ném đi! Quả nhiên là bàn gỗ,” Tiểu Đắng Tử hướng hắn khinh bỉ. “Ngươi nghĩ rằng ta không muốn sao, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của thái tử , ta nào dám a. Ta tình nguyện bị khối băng lạnh chết cũng không muốn bị hắn đông chết.” Lôi Tư Nghị ồn ào. Đáng tiếc Tiểu Đắng Tử không để ý tới hắn, trực tiếp rời đi. “Uy, ngươi đi đâu vậy a!” Tiểu Đắng Tử ngoái đầu nhìn lại cười, “Phòng bếp!” Lôi Tư Nghị sửng sốt – xong rồi, chủ tử dạng gì thì nô tài dạng đó! Trong phòng khách, Di Nguyệt Thụy uống xong trà, nhìn chăm chú lá trà trong chén như thể nó là vật đáng giá nghiên cứu, cũng không thèm liếc người bên cạnh. Di Nguyệt Lãnh cũng không nói câu gì, chỉ là nhiệt độ chung quanh bắt đầu giảm xuống. Di Nguyệt Thụy cảm nhận được nhiệt độ chung quanh biến hóa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người điều tiết nhiệt độ, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu lá trà – không có việc gì, dù sao hiện tại trời rất nóng, hạ nhiệt độ cũng tốt. Cuối cùng khi nhiệt độ chung quanh gần bằng mùa đông, Di Nguyệt Thụy chịu không được: “Ngươi đủ chưa, mỗi lần đều chỉ dùng chiêu này. Hơi quá đáng.” Di Nguyệt Lãnh rót cho mình một chén trà – ai, mỗi lần tới nơi này mình đều phải tự châm trà. Tinh tế thưởng thức, cũng không trả lời. “Lãnh, ngươi rốt cuộc muốn thế nào.” Di Nguyệt Thụy đem chén trà để xuống bàn, thật sự là mụ nội nó, mỗi lần y ăn đậu hủ cũng không cho phép mình sinh khí, cho rằng hắn là người bán đậu hủ sao, thích ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu . Di Nguyệt Lãnh nhuận yết hầu, đặt chén trà xuống, hộc ra mấy lời khiến Di Nguyệt Thụy phát điên: “Ngươi hẳn là phải quen mới đúng.” Di Nguyệt Thụy đứng dậy đi đến trước mặt Di Nguyệt Lãnh, bắt lấy cổ áo y: “Đi chết đi, thói quen, đại gia ta không muốn thói quen này, muốn quen thì chính ngươi quen đi.” Di Nguyệt Lãnh không bị ảnh hưởng, cầm lấy cái chén tiếp tục nhuận nhuận yết hầu, “Vẫn phải quen.” Hấp khí – thở ra – lại hấp khí – lại thở ra! Di Nguyệt Thụy tự nói với mình phải tỉnh táo, trừng mắt nhìn người đã bị mình cho một cái tát, không thể hạ thủ lần nữa. Oán hận buông cổ áo Di Nguyệt Lãnh, Di Nguyệt Thụy bắt đầu nóng nảy: “Ngươi có biết chúng ta là huynh đệ hay không, là huynh đệ cùng huyết thống.” “Biết rõ!” Thanh âm nhàn nhạt. “Biết cái đếch gì, không phải là ngươi bị sốt đến choáng váng rồi chứ? Hay là bị đá đập trúng đầu, hoặc là ngươi ăn sai dược khi nào.” Dừng lại, Di Nguyệt Thụy híp mắt, cẩn thận hỏi. “Không phải ngươi học y sao, ngươi xem chẳng phải sẽ biết ?” Giương mắt, đối với người trước mắt cười vô cùng rạng rỡ. Có người cười rộ lên đáng yêu, có người cười rộ lên khuynh quốc khuynh thành, có người cười rộ lên đẹp đẽ mê người. Mà Di Nguyệt Lãnh chính là loại thứ ba, ngươi đừng thấy bình thường gương mặt y luôn lạnh lùng, nhưng một khi y cười rộ lên, trong nháy mắt khí chất thay đổi, giống như một cái đầm sâu khiến người ta không thể không hãm sâu trong đó. Lần đầu tiên Di Nguyệt Thụy đánh giá nụ cười của Di Nguyệt Lãnh, đã từng nói một câu: “Hắn cười như thế là một sai lầm! Khiến người ta muốn ngã nhào.” Lúc ấy Tiểu Đắng Tử đi theo phía sau hắn đầu đầy hắc tuyến – đừng có hình dung như vậy. Lần này Di Nguyệt Thụy lại bị nụ cười của Di Nguyệt Lãnh mê hoặc, ngơ ngác đứng nhìn Di Nguyệt Lãnh. (chậc..háo sắc quá đi ..!!) Di Nguyệt Lãnh rất hài lòng với kết quả mình tạo nên, vươn tay ôm người phía trước vào trong lòng, “Sao 12 tuổi vẫn nhỏ như vậy.” Như vậy khi nào mới có thể ăn a? Nửa câu sau Di Nguyệt Lãnh không dám nói ra khỏi miệng. Di Nguyệt Thụy chụp lấy cái tay trên đầu, thiệt là tóc có cái gì mà vuốt ve. Di Nguyệt Lãnh nói đến chỗ đau của hắn, thân thể này đã 12 tuổi vẫn không cao lớn một chút, nhìn Di Nguyệt Lãnh, thật sự là buồn bực. Nếu bây giờ hắn và y đi ra ngoài, người khác nhất định sẽ cho rằng là một phụ thân mang theo nhi tử ra du ngoạn . Kỳ thật Di Nguyệt Thụy cũng không biết mình có tâm tình gì, mặc dù mình luôn la hét không muốn quen với mọi hành vi của Di Nguyệt Lãnh, nhưng trong lúc bất tri bất giác dần dần trở thành thói quen. Từ mấy năm trước, sau nụ hôn đầu, Di Nguyệt Lãnh không hề hôn môi của hắn, mà thường thường hôn tóc của hắn. Có lần vì kháng nghị Di Nguyệt Thụy cố ý mười ngày không có gội đầu, không ngờ Di Nguyệt Lãnh vẫn hôn, ngược lại Di Nguyệt Thụy cảm thấy chịu không được, gội bốn lần mới thở phào nhẹ nhõm. “Được rồi, Thụy nhi, không tức giận, hôm nay ta tới là muốn hỏi ngươi một việc.” Di Nguyệt Lãnh đem tiểu nhân nhi đang náo loạn chuyển hướng mình. Di Nguyệt Thụy ngửa đầu – tiểu hài tử chết tiệt cao như vậy làm gì, rõ ràng đang ngồi mà vẫn cao hơn ta một cái đầu. Nhìn ánh mắt giận dữ của Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Lãnh như là biết rõ ý nghĩ của hắn, cười khẽ, “Sớm muộn có ngày ngươi sẽ cao bằng ta.” Di Nguyệt Thụy gật gật đầu, cái này có lẽ không lâu lắm. “Chuyện gì” “Cái đó, mấy ngày nữa là sinh thần của ngươi, ngẫm xem muốn cái gì, nói cho ta. Ta chuẩn bị cho ngươi.” Mỗi lần đến sinh thần cũng là thời gian Di Nguyệt Thụy nhớ nhà nhất, khi hắn là Đường Lân, hàng năm cha mẹ cùng anh trai luôn chuẩn bị cho hắn một bữa tiệc rất công phu. Tham gia bữa tiệc tất cả đều là người nhà của Đường Lân cộng thêm một đám con cháu, năm nào Đường mẫu cũng tự tay đan một chiếc áo len làm quà, đây là món quà Đường Lân thích nhất. Đáng tiếc từ khi xuyên đến nơi này không còn mẹ tự tay đan áo len tặng, khiến Di Nguyệt Thụy thật hoài niệm. “Làm sao vậy?” Di Nguyệt Lãnh thấy cảm xúc của Di Nguyệt Thụy biến hóa, lên tiếng hỏi. Y phát hiện hàng năm đến ngày sinh thần Thụy nhi thường có chút trầm xuống, như là bi thương. Hỏi hắn, hắn luôn trả lời là nhớ nương, mà Di Nguyệt Lãnh đương nhiên tưởng là Tử Vũ Hân. “Không có gì, chỉ là nhớ nương một chút mà thôi.” Di Nguyệt Thụy lắc đầu. “Vậy ngươi hảo hảo ngẫm xem muốn cái gì a?” Ngoài cửa Tiểu Đắng Tử cùng Lôi Tư Nghị đến phòng bếp lấy điểm tâm trở về, Tiểu Đắng Tử định xoay người đi vào, đã bị Lôi Tư Nghị kéo lại. Tiểu Đắng Tử quay đầu trừng mắt – làm gì vậy? Lôi Tư Nghị lắc đầu – chúng ta chờ bên ngoài, để bọn họ nói xong rồi đi vào. Cho nên bọn họ cũng nghe được vấn đề của Di Nguyệt Lãnh. Lôi Tư Nghị lay lay Tiểu Đắng Tử – ngươi nói thất điện hạ muốn cái gì? Tiểu Đắng Tử quay đầu lại mấp máy miệng – nữ nhân. Lôi Tư Nghị sửng sốt, đồng thời nghe thanh âm Di Nguyệt Thụy từ bên trong truyền ra: “Ta muốn một nữ nhân!” Di Nguyệt Lãnh nghe xong trong nháy mắt mặt biến đen, nhiệt độ quanh thân chuyển sang dưới 0, “Ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội chạm vào nữ nhân sao, ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ.” Nói xong Di Nguyệt Lãnh phất tay áo rời đi. Di Nguyệt Thụy sửng sốt một chút, cái gì gọi là “nghĩ cũng đừng có nghĩ” “Di Nguyệt Lãnh, ta sẽ nghĩ cho ngươi xem!” Di Nguyệt Thụy hướng ra ngoài rống giận. “Điện hạ, thuộc hạ cho rằng ngươi không cần phải......” Lôi Tư Nghị nhìn Di Nguyệt Lãnh khí hừng hực rời đi, lắc đầu xoay người tiến vào phòng khách, muốn cho Di Nguyệt Thụy một lời khuyên, đáng tiếc Di Nguyệt Thụy đang đắm chìm trong căm giận, câu nói [Tìm, người chết sẽ là nữ nhân kia] nghẹn lại trong yết hầu không ra được . W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m “Tiểu Đắng Tử, chúng ta tìm phụ hoàng. Chê cười, nếu như là phụ hoàng ban cho, ta xem hắn nói thế nào.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]