Tiếng chuông di động kêu liên hồi đáng nguyền rủa phá hỏng giấc ngủ của tôi. Nhấc thân mình đau nhức dậy, hai mắt lờ đờ nhìn ngó chung quanh để tìm cho bằng được chiếc di động, tắt ngóm nó đi tôi liền hốt hoảng nhận ra nơi đây chẳng phải chiếc giường yêu quý của mình. Tôi đang nằm dài trên ghế xe hơi, còn chiếc di động thì nằm ngay ngắn dưới chân ghế, kêu liên tục. Trước khi ép đầu óc nhớ lại đã có chuyện gì xảy ra tôi cần nhận cuộc gọi từ bố để tránh bị ông mắng té tát.
- Sinh viên tình nguyện dạo này bận rộn quá đấy. - Bố trách móc.
Tôi bất giác nghía qua đồng hồ số trên mặt di động, lúc này đang là tám giờ tối. Rốt cuộc đã có chuyện quái gì xảy ra mà tôi lại ngủ trong xe hơi nguyên ngày vậy. Tôi cần trả lời bố ngay lập tức nhưng trước hết tôi muốn tỉnh táo hơn. Sáng nay tôi chạy bộ đường dài, một thói quen tôi đã vứt bỏ từ lâu. Chạy bộ xong tôi tới quán cà phê tâm sự với Linh, chẳng nhớ tôi đã nói chuyện gì với nó luôn. Tiếp đến, tôi mò tới bệnh viện gặp anh Quân.
- Ôi trời,…
- Có chuyện gì vậy con? - Bố hỏi với giọng lo lắng.
Tôi đưa tay lên che miệng để ngăn bất cứ tiếng hốt hoảng nào phát ra:
- Có lẽ đêm nay con ở lại trường bố ạ. Cảm ơn cái câu lạc bộ sinh viên tình nguyện với kỷ luật khắt khe.
Đây là lần thứ hai tôi nói dối bố để qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thuc-lai/2370519/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.