Chuyện xảy ra khi bé, với người sống trên đời, thật ra có bao nhiêu ảnh hưởng? Những nhà tâm lý học hẳn có nghiên cứu sâu sắc về chuyện này.
Còn đối với những kẻ thường dân như chúng ta mà nói, có lẽ sớm đã trả chữ trả nghĩa hết lại cho thầy cô, không còn nhớ cô giáo xinh đẹp nắn nót viết từng chữ cái lên trên bảng đen, quên mất hồi tiểu học học buổi sáng hay buổi chiều, cũng nhớ không nổi năm nào thì bắt đầu học môn tự nhiên.
Thế nhưng, vĩnh viễn quên không được người đã từng khi dễ mình, quên không được miếng bã kẹo cao su bị trây trên ghế, rồi tiếng cười nhạo báng ác ý, quên không được mùa đông năm ấy, tại ao sen đầy bùn mặt nước đóng băng, vết sình lau mãi không sạch.
Cũng quên không được cảm giác bất lực khi mà bị cả thế giới quay lưng bỏ mặc.
Đó là mùa đông lạnh thấu da thấu thịt. Dù mai này lớn lên, Tạ Nhất đã tới thành phố miền Nam ấm áp, nhưng vẫn quên không được cái giá rét buốt tim buốt gan, gió bấc lốc từng cơn dữ dội như muốn thổi vỡ những ô kính thủy tinh, còn bầu trời thì một màu xám xịt, như thể mãi mãi chẳng tươi sáng lên nổi.
Khi ấy, người ta vẫn không biết rằng, có một loại bệnh chẳng phát trên máu thịt xương da mà nảy nở ở đáy tâm hồn. Vì vậy, con nít sau cơn đại nạn thì liền trở nên khác lạ.
*
Tạ Nhất ra viện, Giả Quế Phương đều mỗi ngày rước thằng bé mồ côi mẹ cha lại không thương này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thu-nhan-sinh/196468/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.