Đã từng nghĩ tới hàng vạn kiểu gặp lại Tạ Thủ Chuyết. Vờ như xa lạ lạnh lùng lướt qua; hay sấn tới giáng một bạt tai vũ bão. Cũng chưa bao giờ ngờ rằng, sẽ lại gặp nhau trong tâm thế này.
Cánh cổng mở ra, ông lão già nua bị đẩy tới trước, hai mắt sợ hãi tránh né, cẩn thận quan sát xung quanh, rồi bất chợt giật mình dời tầm nhìn.
Tạ Nhất sững sờ.
Cậu hầu như không nhận ra ông lão này. Trong ấn tượng, Tạ Thủ Chuyết dù nghèo hèn cực khổ, vẫn đẹp đẽ to cao; dù tâm hồn thối nát, vẫn thư sinh nho nhã; ngũ quan tinh tế như tạc từ ngọc bảo; hai mắt đen láy đảo một vòng quyến rũ. Khi ông nhìn sâu vào mắt người khác sẽ khiến họ cảm thấy thế gian này chẳng gì tồn tại ngoài mình, ông chỉ vì họ mà trao đi thâm tình duy nhất.
Người đàn ông đó, dẫu có là tên khốn kiếp cặn bã, vẫn khiến người khác tim đập mạnh chân đảo run.
Còn ông lão luôn cúi gầm mặt này, hai bên tóc mai đã bạc, đầu mày cuối mắt hằn những vết chân chim ghi dấu thời gian đã tàn nhẫn bay đi, da chi chít đồi mồi, đôi con ngươi đục ngầu sầu thảm. Tóc húi cua sát đầu, vai trễ sụp hèn mọn, lưng khòm quỵ lụy thể như có một tảng đá đè bên trên, vẻ mặt lo sợ mịt mờ ngu dại.
Cứ như thể thời gian đã bào mòn và hút đi tất cả sinh lực, khiến ông vội vã tàn héo, vội vã suy sụp.
Tạ Nhất nhận ra, áo quần mang đến cho ông lớn hơn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thu-nhan-sinh/1358752/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.