"Tiểu Tạ, tôi hối hận rồi, tôi đối với cậu là..." Đầu dây bên kia phụt một cái liền ngắt, hai tiếng "thật lòng" mắc nghẹn ở đầu môi, buốt rét và cay đắng thốt không ra. Vương Thụ Dân men say choáng váng, bất chợt thấy người rét run, ngơ ngẩn nhìn điện thoại cứ tút tút không ngừng, rồi quay đầu nhìn Hoàng Hoa đang mặt mày nhiều chuyện, nói, "Sao cậu ấy lúc nào cũng không cho tôi cơ hội nói hết câu?"
Ngay cả tên đần Hoàng Hoa cũng nhìn ra vẻ mất mát trên mặt Vương Thụ Dân. Người đàn ông lúc nào cũng xông xáo, lúc nào cũng đưa ra mệnh lệnh dứt khoát, bỗng chốc biến thành một đứa trẻ bơ vơ không biết phải làm gì vì lỡ chọc người lớn giận.Gã thậm chí nghĩ, Vương Thụ Dân hai mắt ửng đỏ, người ám men rượu, thất chí đứng chết lặng, trông đáng thương vô cùng.
"Sao rồi?" Hoàng Hoa hỏi.
Vương Thụ Dân dựa lưng vào tủ, trượt dài xuống sàn, ngồi bó gối dưới đất, nhìn mặt sàn sạch trơn, lắc đầu một cái, "Tôi không biết, cậu ấy không chịu nghe tôi nói."
Hoàng Hoa bắt lửa hâm nồi lẩu, đổi nước dùng, bỏ thêm ít rau thịt cùng vài gia vị giải nhiệt, rồi múc vào bát cho mình cùng Vương Thụ Dân, bước tới ngồi cạnh hắn, chuẩn bị làm anh trai tri tâm cứu vớt tâm hồn lạc lõng của thiếu niên u buồn.
Vương Thụ Dân lau mặt, bất giác phát hiện hóa ra mình dốt văn thật, vài lời đơn giản nói cũng khó khăn, nhưng vẫn kể hết một mạch chuyện từ bé đến lớn của hai người. Vô vàn câu nói lộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thu-nhan-sinh/1358741/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.