Vương Thụ Dân siết tay rất chặt, tựa như chỉ cần lơi lỏng một chút thôi, bóng hình trước mặt sẽ hoàn toàn biến mất. Tạ Nhất cơ hồ có thể cảm giác được mồ hôi rỉ ra từ lòng bàn tay Vương Thụ Dân. Thời gian dường như đóng băng rồi.
Vương Thụ Dân nhìn gương mặt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi của Tạ Nhất, đôi mắt hoa đào chôn lấp muôn vàn tình tự, đôi môi khô khốc ảm đạm, bỗng chốc thấy không thể kiềm nén được xúc động trong lòng, muốn ôm người thanh niên gầy yếu ấy vào lòng, vĩnh viễn giấu cậu ở chốn không ai có thể nhìn tới.Muốn. Rất muốn!
Tim đập gia tốc, mỗi người loáng thoáng hiểu ra điều mình thật sự mong mỏi, nhưng đều sợ hãi thừa nhận.
Tạ Nhất nhìn Vương Thụ Dân không chớp mắt, khiến hắn có thể dễ dàng soi thấy bản thân mình trong đáy đôi mắt rất trong của cậu, khiến hắn thấy linh hồn mình rung động. Có một tiếng nói không ngừng vang lên trong đầu, người này muốn ra đi, người này muốn mãi mãi ra đi... Chẳng rõ lẽ gì, hắn có cảm giác, lần này mà buông tay ra nữa, hai người vĩnh viễn chẳng thể quay lại cái buổi ban đầu.
Nhưng cái buổi ban đầu đó là gì? Là hắn suốt ngày bắt nạt Tạ Nhất bé nhỏ, hay khi cậu đã thiếu niên, một mình ba năm ngậm đắng nuốt cay vật lộn trong đống bài vở... hoặc, tại con hẻm nhỏ vắng người, trong căn phòng thuê ẩm mốc, dưới cơn say chếnh choáng, trao nhau nụ hôn nhạt nhưng khắc cốt ghi tâm?
Hai hàm răng Vương Thụ Dân đã nghiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thu-nhan-sinh/1358738/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.