Vương Thụ Dân lắc đầu thở dài, "Không mấy khả quan, ngày nào còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm thì ngày đó chúng ta còn chưa yên tâm được." Hắn kéo hành lý của Tạ Nhất, nói với tài xế, "Bác tài, chú mở cốp xe phía sau ra cho cháu với."
Tạ Nhất ngước lên, có điều muốn nói, lời lên đến đầu môi lại phải nuốt xuống. Đoạn lại sờ mũi, thấy không còn muốn lên tiếng nữa.
Vào xe, Vương Thụ Dân ngồi ở ghế trước, mắt không tự chủ lại liếc nhìn kính chiếu hậu, len lén quan sát người ngồi đằng sau. Tạ Nhất có vẻ rất mệt, một tay đỡ trán, mắt nhắm hờ, hai quầng mắt tối đen. Trong xe hơi tối, rọi lên gương mặt xanh tái, cổ tay gầy yếu nằm thít chặt trong tay áo sơ mi.
Áo quần phẳng phiu, phong độ ngời ngợi, rất ra dáng tinh anh xã hội. Cậu bé ngày xưa một mình xa xứ nay đã thay da đổi thịt thành một người khác. Nhưng nhìn thiếu sức sống, Vương Thụ Dân thấy vậy. Hắn để ý thấy bên trong lớp áo khoác chẳng có một lần áo bông nào, có lẽ cậu tới đây rất vội, đến nơi mới phát hiện Bắc Tân lạnh như thế, liền vội thay áo vest ra, tùy tiện choàng tấm áo ngoài vào.
Tạ Nhất từ lúc bắt đầu đã không biết phải nói gì. Bao nhiêu năm trôi đi, lòng chỉ còn lại một sự thản nhiên lạ lùng. Ấy nhưng, chẳng rõ vì sao, khi đối mặt với người kia, với đôi mắt từng xuất hiện bao lần trong giấc chiêm bao, lại chẳng thể thốt lên được lời nào. Thậm chí còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thu-nhan-sinh/1358733/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.