Sáng sớm hôm sau, Tạ Nhất để điểm tâm lên bàn, rồi nhẹ tay nhẹ chân mở cửa đi làm. Cửa kêu một tiếng, Tạ Nhất liền ngoảnh đầu lại nhìn Vương Thụ Dân đang ôm mền nằm co ro dưới đất, hoàn toàn không có ý tỉnh dậy, mới yên lòng đóng cửa mà đi.
Vương Thụ Dân ngay khi cửa vừa đóng lại liền mở mắt ra, trên mặt chẳng hề có vẻ ngái ngủ.
Lúc say thì sao cũng được, có thể cởi truồng chạy lông nhông trên đường làm xấu mỹ quan đô thị, quá lắm thì đổ cho say rượu làm càng rồi bị mắng là đồ bợm nhậu liền xong. Tới khi tỉnh lại, vô tư sống tiếp, khống chế thật tốt thất tình lục dục của bản thân, đối mặt với mọi sự thế gian.
Vương Thụ Dân vô ý đưa tay sờ bờ môi. Hắn vẫn còn nhớ độ ấm của đêm hôm qua, cơ thể người kia tuy lạnh lẽo nhưng đôi môi lại nồng ấm. Hắn vẫn nhớ trong vô thức đã nếm thấy vị mặn nước mắt của người ấy chảy vào miệng mình, nghe ra mùi cay đắng tới nghẹn lòng.
Rồi sau đó lại như bị giật mình bởi điều gì khủng khiếp mà bỏ bàn tay xuống, hai mắt trợn trắng dã. Tựa như bị mãnh thú hay dòng nước siết ráo riết đuổi theo mà vội vàng đứng bật dậy, cuống cuồng lôi bao hành lý nhét dưới giường ra.
*
Tạ Nhất buổi chiều tan ca, cố tình ghé siêu thị mua một đống thức ăn về nhà, toàn là những món bình thường bản thân tiếc không dám ăn. Đại thiếu gia Vương Thụ Dân giá đáo, không thể nhỏ mọn với người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thu-nhan-sinh/1358729/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.