Bộ lạc Tạp Sắt đột kích là việc đã nằm trong dự tính, bộ lạc Tư Lực nằm trong một mảng mây đen phủ sương kín mít. Dù sao trận chiến trước đó đã tổn hao không ít binh tướng của bọn họ, nay lại phải đối mặt với bộ lạc Tạp Sắt hùng mạnh kia thì tuyệt đối không có phần thắng. Nhưng chẳng lẽ bọn họ không chiến đã hàng hay sao? Bọn họ không cam lòng, càng sợ hãi thú vương sẽ diệt cỏ tận gốc, muốn đem toàn bộ bộ lạc của bọn họ đuổi tận giết tuyệt. Như vậy, chỉ có một cách duy nhất là chiến đấu. Khi Hạ Ân trở lại liền nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của giống đực trong bộ lạc, đám giống cái đã kết hôn không ngừng lo lắng, đám chưa lập gia đình thì gần như đang nhảy nhót. Y mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra. Cố ý giương cao giỏ thảo dược che đi nụ cười giễu cợt trên mặt, y lặng lẽ chọn con đường màu ngọc bích trở về căn phòng nhỏ rách nát, cởi giỏ thảo dược xuống rồi phân loại, nghĩ cách phối hợp thuốc. Vẻ ngoài vô cùng đáng yêu cũng không che dấu được ánh mắt kiên nghị của y. Y tự tin bản thân có thể đảo ngược tình thế, chỉ cần tiếp tục điều trị, khi dược tính trong cơ thể bị trung hòa, y nhất định có thể thú hóa lần nữa. Nghĩ nghĩ, trong đầu hiện lên hình ảnh thú nhân kỳ quái đêm trước. Một bạn thú nhân tóc vàng cường tráng uy vũ khiến y không khỏi hâm mộ. Nếu y có được sức mạnh to lớn như vậy, liệu năm đó y có bị ép buộc đem đi thử thuốc hay không? Nhớ tới năm đó, đôi mắt màu bạc của Hạ Ân thoáng hiện chút ảm đạm. Y cảm thấy may mắn vì bản thân đủ kiên trì, kiên quyết phun ra hơn một nửa chỗ thuốc đó. Tuy rằng mất đi khả năng thú hóa nhưng cũng không bị biến thành giống cái. Muốn y trở thành giống cái mà nằm dưới thân giống đực là chuyện tuyệt đối không thể. Đêm hôm đó cũng quá mạo hiểm, nếu không có người nọ hỗ trợ, kết quả tuyệt đối không vui vẻ chút nào. “Chẳng lẽ… lại là người của bộ lạc Tạp Sắt?” Kỳ thật, là người của bộ tộc nào thì có ảnh hưởng gì sao? Hiện tại, chẳng qua y chỉ là dược sư giống cái xấu xí trong bộ tộc, chiến tranh chẳng liên quan gì tới y, tồn vong của bộ lạc Tư Lực chẳng ảnh hưởng gì tới y. Nghĩ vậy, Hạ Ân đem chuyện anh chàng cao lớn tóc vàng cùng hết thảy mọi thứ ném ra sau đầu, tiếp tục bận rộn với công việc trong tay. Tại bình nguyên bên hồ, địa điểm tập kết của bộ lạc Tạp Sắt, A Lỗ Pháp dẫn đầu đội quân phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa, tiếng trống trận vang rền. Đại nạn trước mắt, ai không muốn cũng phải thực hiện. Bộ lạc Tư Lực lập tức tụ họp toàn bộ giống đực còn sóng sót, ưỡn ngực nghênh chiến. Dù sao cũng là thú nhân, đều là giống đực, hy sinh trong chiến đấu chính là vinh quang, đầu hàng rồi bị giết là loại vứt đi, thú nhân không nhìn nổi cái loại mặt mũi như vậy. Trận chiến của thú vương không hay sử dụng các loại thủ đoạn như đánh lén hay tiên hạ thủ vi cường. Bọn họ chỉ kêu trận, sau đó chờ đối phương trả lời, không trả lời coi như hàng, có thể trực tiếp chiếm lấy bộ lạc của quân địch. Vậy nên, khi đối phương đáp lại thì phải chờ đối phương chuẩn bị tốt, hai bên bắt đầu đối chọi. Muốn chơi trò khác? Hay muốn thực hiện biện pháp cổ điển là sáp lá cà như ong vỡ tổ? Vấn đề này thì phải tùy thuộc vào quyết định của thủ lĩnh. A Lỗ Pháp mặc một thân chiến giáp, bên hông là mảnh da thú đón gió ào ào, hắn dùng sắc mặt âm trầm hô về phía chủ tướng đối phương: “Giao giống đực cường tránh ra đây, chúng ta tha cho các ngươi tội chết.” Quân địch choáng, mấy bạn giống đực biết nguyên nhân bên này cũng thay nhau bóp trán. Cách Lực Mỗ ôm bắp đùi rắn chắc của đại vương nhà mình, cực kỳ bi ai gào khóc: “Đại vương!!! Mong người cân nhắc kỹ! Muốn giống đực, chúng ta cứ đánh bại bọn họ, sau đó tha hồ mà chọn hàng, không phải như vậy sẽ ngon lành hơn hay sao?” A Lỗ Pháp cúi đầu nhìn kẻ ôm đùi mình khóc như cha chết mẹ thăng thiên, liếc xéo hắn một cái, đưa tay đẩy hắn ra, ghét bỏ quăng sang bên cạnh: “Đáng ghét, người ta biết rồi, đừng có bôi nước mắt nước mũi lên quần áo của người ta, bẩn quá đi.” Cách Lực Mỗ héo mòn ngã trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ mờ mờ, chỉ thiếu không cầm khăn cắn cắn mấy phát: “Đại vương… người thật sự nghiêm túc hay sao?” Thấy màn này, các bạn thú nhân của chúng ta trợn trắng mắt, bạn đội trưởng đội cận vệ có phong thái thú vương này đã bị đại vương nhà chúng ta nhúng chàm hay sao? Vì vậy, toàn thể các bạn thú nhân lập tức nhảy ra phía sau một bước, sợ bị virus tên là đại vương tiêm nhiễm. “Đúng vậy, đúng vậy.” A Lỗ Pháp mặc kệ tên Cách Lực Mỗ ngày càng đáng ghét kia, một tay chống hông, tay kia chỉ về phía quân địch, trưng bộ dạng cái ấm trà ra, nói: “Ngươi đã không ngoan ngoãn giao giống đực cường tráng ra đây, hôm nay ta sẽ cho toàn bộ lạc của các người đi vào khuôn khổ! Các chiến sĩ, xông lên!” Tiếng hô trấn động bầu trời, các binh đoàn thú nhân đủ màu lông mang theo khói bụi mù mịt nhắm thẳng vào trận địa quân địch. Cùng lúc đó, bộ lạc Tư Lực cắn răng một cái, liều mạng, tất cả đều thú hóa, các loại rắn cùng cá sấu, binh đoàn động vật máu lạnh lao về phía binh đoàn động vật lắm lông. Kim sư cầm đầu đám mãnh thú cắn xé cuồng loạn, cá sấu đen cầm đầu đám bò sát quẫy đuôi càn quét tứ tung, trong nháy mắt, trời đất biến sắc, máu tươi bay khắp bầu trời, binh đoàn bò sát bị đám mãnh thú liên tục công kích, từng người từng người ngã xuống. Kim sư nắm đuôi một con rắn xanh, mở miệng thật lớn cắn máy cái, một đầu rắn tròn tròn bay ra ngoài, trong lòng hắn còn đang căm tức… “Má nó, tưởng rằng có thể ngắm một dám dũng sĩ Sparta như trên phim, nào biết hiện tại phải giương mắt ra xem chương trình thế giới động vật. Chết đi, chết đi! Mấy tên quảng cáo vớ vẩn kia đi chết hết đi!” Chỉ tiếc rằng, cho dù A Lỗ Pháp có không muốn như thế nào thì tên đã lên dây không thể không bắn, hắn đã âm thầm phác thảo ra vô số phương án SM để áp dụng lên thân thể Cách Lực Mỗ, kể cả có là thủ hạ thì hắn cũng không nương tay. Chiến đấu một hồi, ưu thế của bộ lạc Tạp Sắt là điều mà ai cũng có thể thấy, toàn bộ quá trình chiến đấu cũng chỉ tiêu phí hết một buổi chiều. Binh lính của bộ lạc Tư Lực chết vô số, rốt cuộc cũng phải cúi đầu trước A Lỗ Pháp. Đắm chìm trong ánh nắng chiều rực rỡ, kim sư ngẩng đầu rít gào, lệ quanh từ đôi mắt màu lam trào ra. Vị vương giả từ bi lại mạnh mẽ kia khiến các bạn giống đực của bộ lạc Tư Lực vô cùng tâm phục khẩu phục… Bạn thú vương trước mắt cường tráng biết bao, vĩ đại biết bao…. Tuy rằng suy nghĩ có chút kỳ quái… A Lỗ Pháp nghênh đón tướng lãnh quân địch, từ đầu đến cuối hắn vẫn không nhắc tới chuyện muốn giết người đứng đầu bộ lạc bọn họ như thế nào, hoặc những chuyện tương tự như vậy, chỉ mang theo nụ cười hèn mọn: “Ta muốn nhìn thấy giống đực tốt nhất của bộ lạc các người.” Tướng địch thoáng giật mình, các bạn giống đực hiểu chuyện thì lập tức cười hèn mọn: “Đúng vậy, nhất định sẽ an bài cho đại vương người tốt nhất.” Vì thế, đại vương mang theo những người còn sống sót của bộ lạc Tư Lực chậm rãi tiến vào lãnh địa mới của bọn họ… bộ lạc Tư Lực. Thu xếp những công việc quan trọng ở bộ lạc Tư Lực đương nhiên do Cách Lực Mỗ và những người quan trọng khác đảm nhiệm, đại vương của bọn họ chỉ việc vui vẻ chờ kết quả. Lúc này, tại góc hẻo lánh mà A Lỗ Pháp không biết tới, thân phận thật sự của Hạ Ân bị nhìn thấu, những người để tâm đến chuyện này đã nhốt y lại, chuẩn bị tiếp tục tiến hành cải tạo y thành giống cái. Dù sao Hạ Ân cũng là hậu duệ vương tộc đời trước của bộ lạc Tư Lực, đáng lẽ nên chết từ lâu, nếu không phải được đại vương hiện tại nhìn trúng thì y cũng chẳng giữ được tính mạng cho tới tới tận lúc này. Trở thành giống cái chính là giá trị duy nhất của y. Nhưng bộ lạc Tư Lực vừa vặn gặp được bước ngoặt, vì vậy số phận của y cũng gặp được chuyển biến lớn… bởi vì nghe nói đại vương A Lỗ Pháp thích nhất là giống đực, mà giống đực đẹp nhất trong bộ lạc lại chính là Hạ Ân. Vì lấy lòng thú vương, đương nhiên bọn họ sẽ không luyến tiếc một món đồ chơi nho nhỏ như vậy. Trong lòng A Lỗ Pháp tràn đầy suy nghĩ về người chồng tương lai sắp rơi vào tay mình, mặc chiếc váy bồng màu hồng nhạt trước kia vào, còn gắn lên mái tóc vàng óng một chiếc kẹp ngọc trai. Nếu không phải tại tóc quá ngắn, hắn thật sự muốn gắn lên đó vô số loại tạo hình khác. Nhìn gương mặt vô cùng nam tính trong gương, hắn bực bội một lúc lâu, lại lấy bộ đồ trang điểm tốt nhất trong bộ lạc ra, vẽ một lớp lên mặt, nhẹ nhàng hát một bài hát, tự hỏi bản thân mình sẽ dùng mị lực bắt lấy trái tim bạn giống đực kia như thế nào đây. Đúng lúc này, một bạn tiểu binh chạy vào thông báo, vừa mới hé miệng: “Đại vương, tù trưởng của bộ lạc Tư Lực mang theo… Oa…” Đến khi bạn tiểu binh kia nhìn rõ bộ dạng đại vương nhà mình, hắn lập tức ói một trận, bỏ mình tại trận. Nghe nói tù trưởng mang… đến đây. A Lỗ Pháp đoán người được đề cử làm chồng của mình đã tới, tâm trạng hồi hộp như thiếu nữ chuẩn bị đi hẹn hò, xuân tâm vị đại vương của chúng ta nảy nở, hờn dỗi liếc mắt bạn tiểu binh đáng thương khi nãy, mắng nói: “Nhìn thấy mỹ nhân cũng không cần phun nhiều máu mũi như vậy nha.” Bạn tiểu binh đang hôn mê kia mơ thấy cảnh mình bị một bạn khủng long đuổi theo cầu hôn, thống khổ trắn trọc. A Lỗ Pháp dùng góc thảm che lên người bạn tiểu binh vừa nãy, lấy mũi chân chà xát lên vệt máu mũi trên mặt đất, sau đó cẩn thận duy trì bộ dạng ngồi ngay ngắn của một cô nàng thục nữ, hít sâu, dịu dàng gọi: “Vào đi.” Tù trưởng bộ lạc Tư Lực, đội ngũ dâng lễ vật và những người bưng đồ dùng nho nhỏ nối đuôi nhau tiến vào, cúi đầu, không dám nhìn thẳng tân vương của mình, cũng không phát hiện Hạ Ân vốn đang giãy dụa lại đột nhiên hóa thạch. “A Lỗ Pháp đại vương.” Mọi người quỳ gối trước tân vương, biểu hiện trung thành. Ánh mắt A Lỗ Pháp lướt qua bọn họ một lượt nhưng vẫn không tìm được giống đực cường tráng mà hắn mong muốn, cố gắng không hờn giận đáp lại bọn họ, hỏi thẳng: “Người ta muốn đâu?” Tù trưởng không ngẩng đầu, chỉ về phía Hạ ân, nói: “Vị này chính là giống đực đẹp nhất trong bộ lạc.” A Lỗ Pháp trợn trừng đôi mắt nhìn chằm chằm Hạ Ân, thoáng nhớ tới việc xảy ra ở khe suối tối hôm đó. Mắt thấy người này so với lúc đó còn đẹp hơn, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Ba má ngươi! Tùy tiện mang giống cái tới lừa đảo ta! Không muốn sống nữa rồi!” Mọi người lập tức hoảng hốt, thô lỗ xả vạt áo Hạ Ân, lộ ra một thú văn bị dược vật che lấp, dĩ nhiên là một con rắn bạc. (Thú văn: hoa văn trên cơ thể thú) “Ngài xem, y là giống đực mà!” Thú văn là dấu hiệu của giống đực, A Lô Pháp tin tưởng, chấn kinh, cuồng nộ: “Má nó! Tại sao trên đời lai có giống đực đẹp như vậy chứ, lão tặc thượng đế thật không có mắt mà, hu hu hu.” Mọi người nghe được tiếng khóc, kinh ngạc nhìn về phía vị đại vương đang ôm mặt khóc trên vương tọa, đồng loạt đông cứng, sau đó phun máu ngã trên mặt đất. Nơi này chỉ còn lại vị thú vương đang khóc hu hu, cùng người bị trói bằng khóa đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn trò khôi hài phía trước, Hạ Ân. “Nếu ngươi đã không cần ta thì thả ta đi.” A Lỗ Pháp trợn mắt, hung hăng nói: “Này, giống đực ở bộ lạc các người đều như vậy sao? Quá nhu nhược.” Hạ Ân nhìn gương mặt đầy nước mắt nhu vừa bị người ta đáng, thái dương co rút: “Giống đực của bộ lạc Tư Lực vốn không có thể trạng cường tráng như bộ lạc Tạp Sắt, nhưng thực lực tuyệt đối không kém.” “Má nó, không đủ cường tráng căn bản không được coi là giống đực.” A Lỗ Pháp hung hăng mắng: “Cách Lực Mỗ khốn kiếp, cư nhiên dám lừa gạt người ta. Hiện tại ngươi phải tuyệt đối đồng ý cưới ta.” Nhìn lớp trang điểm lòe loẹt trên gương mặt hắn, Hạ Ân không biến sắc, chán ghét nói: “Ngươi lau sạch mặt mũi trước đi.” ======================================================================================== Spartacus (tiếng Hy Lạp: Σπάρτακος, Spártakos; Latinh: Spartacus[1]sinh 109 tr.CN – 71 trước CN),theo các sử học gia, là một đấu sĩ nô lệ, người đã trở thành một trong các thủ lĩnh của cuộc nổi dậy không thành công của các nô lệ chống lại Cộng hòa La Mã được biết là Chiến tranh nô lệ lần ba. Ông được biết đến nhờ các sự kiện trong cuộc chiến tranh và qua một vài dấu vết lịch sử mong manh và mâu thuẫn. Cuộc đấu tranh của Spartacus, thường được ghi nhận là cuộc đấu tranh của những người bị đàn áp chống lại chế độ chiếm hữu nô lệ để giành tự do, đã mang lại một ý nghĩa mới cho những nhà văn hiện đại từ thế kỷ 19. Nhân vật Spartacus và cuộc nổi dậy của ông, đã trở thành một nguồn cảm hứng cho các nhà văn hiện đại, những người đã dùng ngòi bút biến ông trở thành một anh hùng cổ/hiện đại. Các tài liệu cổ không thống nhất về nguồn gốc của Spartacus. Plutarch mô tả ông như là “một người Thracian có nguồn gốc du cư” và “có nhiều nét Hy lạp hơn là Thracian” khi viết về nhân cách của ông.[2] Appian nói rằng ông là “một người Thracian bởi dòng dõi, người đã từng phục vụ như là một quân nhân cùng với người Roman nhưng đã bị biến thành tù nhân và bị bán thành một võ sĩ giác đấu.” [3]Florus (2.8.8) đã mô tả ông là một trong những” lính đánh thuê Thracia, đã trở thành lính La Mã, một người lính đào ngũ và là một tên cướp và sau đó, từ sự để ý sức mạnh của mình, một võ sĩ giác đấu”.[4]Một số tác giả quy cho ông thuộc bộ tộc Maedi của Thracia,[5] những người trong lịch sử đã chiếm vùng đất ở mép tây nam của Thrace (nay là tây nam-Bun-ga-ri). Có một Giả thuyết, ông đã được sinh ra ở thành phố Thracian Desudava, nằm trong khu vực ngày nay là Sandanski nơi mà công trình tưởng niệm ông được xây dựng.[6][7][8] Plutarch cũng viết rằng, vợ của Spartacus, một nữ tiên tri của một vài bộ lạc cũng bị bắt làm nô lệ cùng với ông. Tên Spartacus còn được viết theo cách khác ở khu vực Biển Đen: Vua của triều đại Thracia của vương quốc Cimmerian Bosporus [9] và Pontus [10] được biết đến như vậy và một người Thracian “Spardacus” hoặc “Sparadokos”, cha của Seuthes I của Odrysae,[11] or “Sparadokos”,[12] cũng được biết đến tương tự.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]