“Tiểu thư! Tiểu thư của ta a!” Thanh âm lanh lảnh nhưng hoảng sợ của nha đầu từ xa tới gần, chậm rãi truyền vào lỗ tai. Ánh mặt trời theo khe hở của mí mắt đi vào, ta miễn cưỡng ngáp một cái, thân mình động đậy, cảm thấy những tháng ngày thoải mái này thật giống như khi ta còn là đóa Tường Vân, mỗi ngày lấy phơi nắng làm nhiệm vụ, lấy ngủ ngon làm mục đích, không có Nguyệt Lão keo kiệt, không phải gian khổ tính toán tỉ mỉ để dành tiền mua quạt, không có khuôn mặt không hay ho của thiếu niên áo hồng hung thần ác sát… Thiếu niên áo hồng… Ta mở mắt ra, trưng ra dáng vẻ âm u. Chỉ là nghĩ đến thân ảnh người kia đã có thể khiến tâm tình sáng lạn của ta không còn yên ổn. Ta xoay người ngồi dậy, nha đầu cam đảm kia lại thét chói tai làm màng tai của ta đau đớn:”Tiểu thư! Người đừng động, Thúy Bích tới cứu người! Không, Thúy Bích sẽ gọi người tới cứu người! Dưới cây đại thụ, nha hoàn bên người của ta sợ tới mức mặt xanh trắng, nhìn trái nhìn phải để tìm tôi tớ, ta không để ý nói: “Bản thân ta có thể xuống được.” Mở miệng là phát ra tiếng trẻ con non nớt vẫn làm ta cảm thấy không quen, ta xoa xoa cổ họng, nặng ra vài tiếng khàn khàn thành thục: “Ngươi, tránh ra, ta muốn nhảy xuống.” Thúy Bích vốn hoảng hốt lại nói: “Tiểu thư…Đừng, đừng, đừng…người không cần làm ta sợ! Người không cần khi dễ Thúy Bích nhát gan a!” Ta không để ý đến nàng, xoay người bắt lấy một nhánh cây đại thụ rồi nhảy xuống đất rất thuần thục. Chớp mắt ta đã đầu thai vào phủ tể tướng được năm năm. Nữ nhi năm tuổi của tướng gia, cả ngày được nâng niu đau sủng trong lòng bàn tay, không cần giặt quần áo hay quét rác nấu cơm, ngay cả trèo cây cũng có nha hoàn ở dưới hi sinh anh dũng che chở. Ta thập phần buồn bực, tiết mục nàng dâu nhỏ theo đuổi tướng công mà Lí Thiên Vương yêu thích rốt cuộc là an bài thế nào a? Huống hồ… “Tướng công” kia của ta không chừng còn đang bị phạt ở Địa phủ đi. Từ dưới đáy lòng ta âm thầm cười càn rỡ, nhớ lại ngày đầu thai ấy, ánh mắt oán hận của Sơ Không xen lẫn với nước miếng của Mạnh Bà trên mặt hắn, tâm tình của ta thoáng chốc lại tốt lên. Trả đũa cũng là khoái lạc của nhân gian! Cách mặt đất càng gần, ta thả người nhảy xuống, lạnh nhạt hỏi Thúy Bích đang đầu đầy mồ hôi lạnh: “Chuyện gì?” Một lúc lâu Thúy Bích mới bình tĩnh mà nói: “Tướng gia sai nô tì tới tìm người, nói là muốn dẫn tiểu thư đến phủ Tướng quân.” “Nga.” Ta không mặn không nhạt lên tiếng, đem bàn tay bị bẩn do trèo cây lau lên váy của Thúy Bích. Thúy Bích cắn chặt răng, nhịn xuống không nói chuyện. Ta lại nói: “Ngươi đi nói với cha ta, bảo ông ấy đi trước đi, ta biết đường đến phủ Tướng quân, có thể tự mình đến được.” Nghe nói đương kim hoàng đế cùng cha ta và đại tướng quân là bạn chơi với nhau từ nhỏ. Đặc biệt là cha ta, Tống Cần Văn, cùng đại tướng quân Lục Lương quan hệ đặc biệt tốt, phủ đệ hai nhà đối diện nhau cùng treo một câu đối, mỗi ngày hai đại nhân cùng lên triều, công việc xong xuôi lại cùng nhau trở về, người ở hai nhà nhàn rỗi thì chạy qua chạy lại, ta quen thuộc tướng quân phủ như khuê phòng của ta vậy, thật sự là không cần người dẫn đường. Ta nói xong thì Thúy Bich nhíu mi nói: “Nhưng mà lão gia nói hôm nay nhất định phải mang tiểu thư đi cùng…” Những lão già làm chính trị này lúc nào cũng đánh rắm. Ta bĩu môi, tiếp tục lau tay trên váy Thúy Bích, tiếp tục nói: “Được rồi, được rồi, ta đi là được.” Ta đi thẳng một đường đến phòng khách, cha ta đang ngồi trên ghế đánh giá ta một phen, sau đó có chút bất đắc dĩ mà thở dài: “Thôi thôi, hoang dã thì hoang dã đi.” Ta kéo kéo quần áo của bản thân, không cảm thấy gì bất thường, lúc này ta mặc quần áo còn nghiêm chỉnh hơn so với khi ở cùng Nguyệt Lão, rốt cuộc là ông ấy đang soi mói cái gì a. Khi đi đến phủ tướng quân, Tống cha bắt đầu giảng giải chuyện cũ cho ta nghe. Hắn nói, khi ta còn ở trong bụng mẹ, đại tướng quân cùng đại phu nhân cũng hoài thai, hai nhà thật máu chó mà ước định, nếu cùng giới thì nhất định kết bái thành huynh đệ tỷ muội, nếu khác giới thì sẽ chỉ phúc vi hôn. Nhưng chưa từng nghĩ tướng quân phu nhân một lần ngã đã làm mất đứa bé, đến nay chưa từng mang thai lại. Ta đánh gãy lão cha đang kể lể thâm tình nói: “Không đúng nga, nhiều ngày trước ta đã thấy tướng quân phu nhân, bụng nàng rất lớn nga.” Nói xong lời này, đột nhiên có dự cảm xấu thật sâu sắc. Cha ta thâm tình nhìn ta, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, đúng là hôm nay, tướng quân phu nhân đã sinh hạ một bé trai. Vân Tường, ngươi có thể nhìn thấy dáng vẻ của vị hôn phu tương lai nga.” Ta ngẩng đầu thấy cha ta đang mỉm cười, hai mắt ta đong đầy nước mắt nói: “Cha có gặp qua cỏ Nê Mã chưa?” Tống cha ngạc nhiên. Ta gục đầu xuống, nâng trái tim líu ríu nói: “Ngươi có biết tâm tình của một vạn cây Nê Mã gào thét không? Không…Ngươi không hiểu.” Ta lau nước mắt xoay đôi mắt cá chết nhìn cha ta: “Ngươi dẫn ta đi.” Sải bước tiến vào cổng lớn phủ tướng quân, tôi tới hai bên cúi người hành lễ với cha ta và ta, thanh âm nghênh đón của mọi người qua tai ta lại thành những tiếng âm u: “Tiểu tử kia đã tới.” Tin tức tướng quân có quý tử truyền đi rất nhanh. Ta với cha ta vừa vào ngồi trong đại sảnh không bao lâu, các quan lớn nhỏ trong kinh thành đã lục đục mang lễ vật đến. Cha ta vội vàng hàn huyên với đồng nghiệp, ta thì chạy tới hậu viện, mọi người trong tướng quân phủ đều nhận ra ta, không ai ngăn cản. Ta lấy thân phận một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên chạy thẳng tới phòng ngủ của tướng quân phu nhân. Đi đến ngoài cửa đã nghe thấy giọng cười suy yếu của tướng quân phu nhân: “A Lương, đứa nhỏ rất giống chàng.” Thanh âm của đại tướng quân lúc này cũng trở nên mềm mại như nước, ấm áp đến mức khiến người ta không hiểu: “Không, đứa nhỏ giống nàng.” Ta không cho thị vệ ngoài cửa thông báo, lặng lẽ đi vào phòng, nấp ngoài cửa phòng trong, cái đầu thò vào thăm dò. Bên cạnh tướng quân phu nhân có một cục thịt tròn tròn, bị vải bọc kín, chỉ lộ ra chút khuôn mặt. Nhìn từ góc độ của ta, chỉ có thể nhìn thấy mắt mũi nhăn thành một đống. Ta cảm thấy tướng quân cùng tướng quân phu nhân sai lầm sâu sắc rồi, cái kia rõ ràng giống như bánh bao, cùng lắm là giống sủi cảo, sao có thể biết giống ai hay không giống ai. Dường như nhận ra sự tồn tại của ta, đại tướng quân quay đầu lại, nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó lập tức hí mắt nở nụ cười. Hắn nhéo nhéo mặt bánh bao nhỏ nói: “Tiểu tử, diễm phúc thật lớn a, còn chưa mở mắt đã có cô dâu của ngươi đứng ở cửa chờ. Còn không mau nhìn xem.” Ta nghe xong lời này ngượng ngùng trốn tránh, sau đó cũng thoải mái đi tới gọi: “Xin chào tường quân, xin chào phu nhân.” Tướng quân gật gật đầu: “Tiểu nha đầu sốt ruột đã tìm tới, cha ngươi cùng mọi người chắc đợi đã lâu. Phu nhân, nàng nghỉ ngơi thật tốt, ta ra ngoài trước.” Phu nhân suy yếu gật đầu, tướng quân đi ngang qua người ta thì không khách khí mà xoa đầu ta: “Nha đầu, đi, nhìn con ta, nhìn tướng công của ngươi.” Nói xong liền đi nhanh ra cửa. Ta cũng không khách khí mà chạy đến giường, nằm sấp ở mép giường mà đánh giá dáng vẻ của Sơ Không ở kiếp thứ nhất. Nhiều nếp nhăn xếp thành một đống thật xấu, ta ngẩng đầu nhìn tướng quân phu nhân, không dám vội vàng ra tay đánh hắn, chỉ có chớp mắt ngoan ngoãn hỏi: “Phu nhân, ta có thể sờ hắn không?” “Đương nhiên.” Ta vươn ngón trỏ, chọc chọc vào mặt hắn, cảm xúc mềm mại đến kỳ dị. Có thể nào tưởng tượng được ma quỷ áo đỏ hung thần ác sát đánh mông ta lại có thể là đứa nhỏ này. Ta kinh ngạc mở to mắt. Thì ra là mới sinh, đem tất cả những gì của kiếp trước đạp đổ, sạch sẽ đến mức làm người ta kinh sợ. Thấy tiểu tử kia nắm chặt tay ta, ta tò mò chọc vài cái, nhưng hắn lại giang hai tay nắm lấy ngón trỏ của ta, nắm thật chặt, cứ như thế kéo ngón trỏ của ta vào miệng hắn ngậm. Ta cả kinh ngây người, trong lòng vì bàn tay nhỏ bé mềm mại của hắn mà cảm thấy ấm áp. Vật nhỏ này quả thật thần kỳ. “Vân Tường, nó thích ngươi nga.” Tướng quân phu nhân ôn nhu sờ mặt hắn, mềm nhẹ nói với ta: “Ngươi cũng thích nó sao?” Trong lòng ta run lên, cảm thấy nếu lúc này mà nói “ta thích khi dễ hắn” có phải là sẽ bị sét đánh không a, vì thế ta thức thời gật đầu: “Ân!” Đầu ngón tay mềm nhũn, hắn đem đầu ngón tay của ta bỏ vào miệng mà ngậm. Trong lòng không tự chủ được mà ngứa ngáy, ta thả lỏng bản thân vào cạnh giường, nói như bị mê hoặc: “Rất thích a…” Loại cảm xúc mềm mại này so với khi đem quạt tròn của Chức Nữ quạt mát còn khiến người ta trầm mê hơn. “Thật tốt a, từ nay về sau, các ngươi có thể nắm tay đến già, tóc bạc tề mi.” Tướng quân phu nhân chậm rãi nói: “Mặc dù ngươi lớn tuổi hơn nó, nhưng không có gì đáng ngại, hiện tại ngươi che chở nó, về sau nó sẽ che chở ngươi…” Thanh âm nhợt nhạt này bay bay bên tai ta, hai chữ “tướng công” lập tức đem ta trở về thực tại. Những lời ngày ấy Lí Thiên Vương cười to mà nói ở Lăng Tiêu điện vọng lại khiến ta không khỏi rùng mình, lắc lắc đầu. Rõ ràng thấy được cuộc sống tương lai chính là nàng dâu nhỏ theo đuổi tướng công đang dần tới gần, vậy mà ta lại có thể bị bề ngoài của kẻ địch mê hoặc tâm trí! Cỡ nào thất bại, cỡ nào đáng xấu hổ… Ngày ấy, ta hồn xiêu phách lạc trở về nhà thế nào cũng không nhớ được, chỉ biết là cha ta sau khi dùng sau bữa tối sờ đầu ta nói: “Vân Tường, về sau nhất định phải cùng Hải Không chung sống với nhau thật tốt a.” Dáng vẻ kia thật giống như đã mang ta bàn giao ra ngoài. Ta kinh ngạc hỏi hắn: “Hải Không là cái gì?” “Con của Lục thúc, không phải hôm nay ngươi đã gặp sao, có thích không?” Ta thất thần gật gật đầu nói: “Thích, Lục thúc đặt tên cũng thật hay, thật là có khí chất quân sự, không hổ là đệ nhất tướng quân của triều đình.” Sao có thể như vậy, Lục Hải Không, quả thật ngươi cực kỳ khí phách a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]