Chương trước
Chương sau
"Buổi tiệc còn chưa kết thúc mà, chúng ta trốn ra ngoài như vậy có phải không được hay cho lắm không?" Thường Nhạc đi sát lưng anh, tuy vậy nhưng vẫn có phần không hiểu tại sao bản thân lại theo anh đi ra ngoài.
"Ơ kìa, kia không phải là Hà Tri Túc hay sao?" Hách Giai Nhạc mặc một chiếc váy dài, chân mang một đôi giày cao gót cao tầm 10cm. Đứng ở góc độ này nhìn xuống đúng là Thường Nhạc chỉ đứng đến mũi cô ta.
Bởi Hà Tri Túc không để ý tới cô ta nên đối với quả dưa này Thường Nhạc coi như không thể nuốt trọn. Đại loại như... Hách Giai Nhạc không phải đã cùng với Hà Tri Túc xem phim điện ảnh sao? Vậy tại sao lúc này anh lại làm như không quen biết cô ta? Còn người đàn ông xăm trổ đi bên cạnh Hách Giai Nhạc là ai? Hắn ta có phần giống dân xã hội đen.
"Đứng lại." Người đàn ông xăm hình lên tiếng, Thường Nhạc nghe vậy liền đứng lại, chỉ là không biết hắn ta muốn làm gì.
"Bắt nạt em gái tao như vậy mà giờ lại muốn bỏ chạy?" Người đàn ông xăm hình tiến đến kéo tay Hà Tri Túc.
Hà Tri Túc sao có thể chịu được khi bị người lạ lôi kéo chứ, nhất thời tức giận liền hất mạnh tay hắn ra. Người đàn ông xăm hình thấy lực tay của anh lớn như vậy vô cùng kinh ngạc. Hắn ta cũng không muốn rước phiền toái, chỉ dám nói ra một câu thoại quen thuộc: "Mày cứ đợi đấy." Rồi sau đó quay lại tìm Hách Giai Nhạc.
Hách Giai Nhạc tự cảm thấy thật mất mặt, nhưng Long Ca không phải là người mà cô ta có thể tùy tiện động vào nên cô ta đành phải cười lấy lòng: "Chúng ta mau đi vào thôi, vào muộn thì phí quá, không phải anh mua bộ tây trang này để tới buổi tiệc sao?"
"Đi thôi." Người đàn ông xăm hình đứng dưới bậc thang chợt nhớ ra, vì vậy hai người kia cứ thế mà tiến vào hội trường.
Thường Nhạc thầm nghĩ, hai người kia không phải là đang yêu nhau đấy chứ, người đàn xăm hình kia đã lùn lại còn to béo, trên mặt và cổ đều xăm hình nhìn trông thập phần hài hước. Cả người hắn ta trông như một quả bí lùn, Thường Nhạc thầm nghĩ: Hách Giai Nhạc cũng được coi là mỹ nhân, chẳng lẽ... Hoa thơm nhất định phải được cắm trên bãi ph** trâu mới có thể tỏa mùi?
"Hà Tri Túc, cậu đừng quá đau buồn." Anh ngồi bên kia đợi Thường Nhạc, thật không ngờ tới cô lại đi đến và nói điều này với anh.
"Ừ."
"Còn rất nhiều người con gái tốt, vậy nên câu nhất định sẽ gặp được người đó." Thường Nhạc mười phần đồng cảm nhìn anh, một người đẹp trai như vậy nhưng lại bị người khác đoạn tình. Chắc hẳn anh cũng rất tổn thương, nghĩ vây cô liền dùng tay trực tiếp xoa lên mái tóc của anh: "Ngoan nào."
Tóc của anh siêu mềm, vậy nên khi sờ vào cảm giác rất thích. Thường Nhạc vốn là vì sự đồng cảm nên mới xoa đầu anh nhưng lúc sau lại phát hiện tóc anh thực sự rất mềm, cô nhanh chóng xoa vuốt thêm vài lần nữa.
Nếu như Thẩm Duyệt có mặt ở đây, nhất định sẽ nói với cô: Tiểu Khuê nữ được đà lấn tới.
Thường Nhạc không chú ý được rằng nguy hiểm đang cận kề, tay sờ tóc lại có phần hăng say.
Cô cảm nhận được một bầu không khí lạnh bủa vây toàn thân, cũng không biết rằng có phải do buổi tối rồi nên gió lớn hơn không nữa.
Anh đứng dậy liền cao hơn cô nửa cái đầu dẫn tới việc cô phải ngẩng đầu lên để nhìn, thật mệt! Vì thế nên cô không tiếp tục nhìn anh nữa, tầm mắt thẳng tắp ngực anh bỗng thấy có hai chiếc dây áo, liền cầm lấy nghịch nghịch.
"Lý Thường Nhạc." Anh cuối cùng cũng mở miệng.
"Thưa ngài, có chuyện gì thế?" Cô như cũ vẫn hăng say nghịch ngợm.
"Đừng làm rộn."
"Không muốn đâu." Thanh âm của anh thập phần ôn nhu khiến cho Thường Nhạc không để ý tới lời cảnh cáo, đương nhiên cô cũng không bỏ qua cho hai chiếc dây áo đáng thương kia rồi.
"Đừng nghịch nữa."
Thường Nhạc lập tức buông dây áo của anh ra, hai tay chắp sau lưng rồi cúi đầu nhìn giày của anh xem như tiếp nhận chỉ thị.
Anh có chút bất đắc dĩ nhìn cô, cô bé này nếu như không hung dữ với cô, cô nhất định sẽ không nghe lời: "Đi thôi."
"Được."
Nhìn xem, cô ấy lúc này thật giống một chú chim cút.
Điểm đặc sắc của khách sạn này chính là khá gần khu vui chơi Giang Châu, chỉ cần đi qua một con đường liền có thể tới.
Lần trước đi tới nơi này là đi cùng Mạt Ly, tuy nhiên cô chưa chơi được trò gì đã phải trở về. Lúc này nhìn thấy phía đối diện đèn điện sáng trưng không khỏi muốn dạo chơi một vòng. Còn nữa, nghe nói khu vui chơi này buổi tối sẽ có một khu ẩm thực các vùng miền hội tụ. Nhiều nơi đến đây tập hợp thành khu ẩm thực, vừa ăn vừa chơi, thật sự rất thú vị.
Cô vừa bị Hà Tri Túc mắng nên không dám đưa ra loại yêu cầu vô lí này, đành phải rời đi trước dáng vẻ cuốn hút của khu vui chơi vào ban đêm.
"Có muốn vào không?"
"Tất nhiên rồi." Mặc kệ anh nói gì thì cô cứ đồng ý đã.
"Vậy chúng ta vào thôi."
Vì thế hai người tay trong tay bước vào khu vui chơi.
Ban đêm khu vui chơi khá vắng vẻ bởi thiếu hình bóng của các bạn nhỏ do người lớn cảm thấy mang bọn trẻ tới những nơi như này vào buổi tối thì quá nguy hiểm. Tuy nhiên lại có rất nhiều các đôi tình nhân tới đây, từng đôi tay năm tay đi qua bọn họ.
Cái thứ gọi là kế hoạch, hay cụ thể kế hoạch đó ra sao Thường Nhạc đều không rõ, tất cả đều nghe anh.
Trong đó việc đầu tiên trong kế hoạch chính là, khi đi vào khu vui chơi phải nắm tay nếu không sẽ bị lạc.
Thường Nhạc vô cùng tin tưởng, anh nói tới việc đi lạc chắc chắn là muốn nói với cô, vậy nên mới nhân nhượng nắm tay mình. Dù sao được một người đẹp trai nắm tay cũng không có gì mất mát.
Bên trong khu vui chơi thì tất cả các trò chơi đều không thu phí, nếu có thu phí thì cũng chỉ thu ở khu ẩm thực. Thường Nhạc vừa mới ăn không ít đồ nên giờ vẫn chưa đói vậy nên liền la hét đòi đi chơi.
Hà Tri Túc cảm thấy phải chăng nuôi một đứa trẻ đại khái chính là cảm giác này, cô ấy khiến bạn không biết nói gì nhưng cũng mang đến cho bạn hạnh phúc.
"Cậu chạy chậm lại một chút." Thanh âm của Hà Tri Túc không nghiêm khắc vậy nên Lý Thường Nhạc mới dám phản bác lại: "Chạy chậm liền sẽ hết ghế tại vòng quay ngựa gỗ."
Ngựa gỗ ở khu vui chơi này vô cùng tinh xảo như là dành cho vương tử hay các công chúa ngồi lên. Lần trước cô muốn ngồi đó nhưng tiếc rằng Mạt Ly lại nói: Chị muốn thì tự đi, em lớn rồi nên chỉ thích những trò chơi mạo hiểm.
Thật may rằng khu vui chơi này còn có quy định trẻ vị thành niên không thể chơi những trò như vậy nên cô bé chỉ có thể chơi thuyền hải tặc hay mấy trò linh tinh khác không thì Thường Nhạc khẳng định cũng phải hi sinh thân mình vì vị anh hùng kia.
Thường Nhạc thầm nghĩ: Mạt Ly thích Lolita nhưng lại sắm vai nữ hán tử, hai loại phong cách này nhìn thế nào cũng thấy không hợp.
"Chúng ta cùng nhau ngồi đu quay ngựa gỗ đi." Cô muốn thuyết phục Hà Tri Túc ngồi cùng, khi đó cô thật sự không biết dũng khí từ đâu ra.
"Không đi."
Đây có lẽ là lần đầu tiên anh từ chối cô, vậy nên Thường Nhạc liền cảm thấy nếu là lần đầu tiên từ chối thì cô cũng nên đồng ý. Kết quả là Thường Nhạc ngồi đu quay ngựa gỗ một mình.
Cùng cô ngồi đu quay ngựa gỗ còn có mấy bạn nhỏ nữa, bố mẹ của mấy đứa nhỏ đứng ở xung quang bảo vệ chúng, sợ không may bị văng ra ngoài sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lúc đu quay ngựa gỗ bắt đầu di chuyển, Hà Tri Túc cũng đi tới đứng bên cạnh cô: "Cậu ngốc như vậy, chú ý một chút."
"Được." Những rung động trong lòng theo lời nói kia theo gió mà biến mất, Hà Tri Túc... Thật sự quá đáng ghét mà. Bất quá đối với cô chán ghét vẫn mãi là chán ghét còn anh trong mắt người khác vẫn rất hoàn hảo. Anh đứng ở đó liền có rất nhiều các chị gái vây xung quanh. Cô - Lý Thường Nhạc cuối cùng cũng có một ngày được người khác hâm mộ, điều này cũng là nhờ Hà Tri Túc cả.
Nếu như cô có được Hà Tri Túc, thì cô có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc. Bản thân cũng thu hoạch được một soái ca, hay sau này còn có thể có một tiểu bảo bảo đáng yêu, còn có cả sự hâm mộ đến từ người khác, đặc biệt là được rất nhiều tiền.
Người có tài làm điều gì cũng lợi hại, đây chính là điều mà tổ tiên mách bảo cho cô biết. Bố của cô chính là một ví dụ điển hình, ông kiếm được nhiều tiền nhưng đều không tiêu hoang phí mà đưa hết cho mẹ cô. Mẹ cô ngày ngày đều cảm thấy thoải mái, có tiền trong tay muốn mua gì thì mua lại còn có thêm ông chồng đẹp trai... Cô cũng có phần hâm mộ mẹ mình.
Quả nhiên nếu lấy được Hà Tri Túc thì xem như khoản đầu tư này của cô không hề thiệt.
"Hà Tri Túc." Cô nhỏ giọng gọi.
"Sao thế?"
"Tôi phải làm sao thì cậu mới có thể thích tôi?" Thường Nhạc khẳng định trong cuộc đời cô đây có lẽ là khoảnh khắc cô hồi hộp nhất, nếu anh có nói muốn cô học cùng trường đại học thì cô cũng sẽ vì anh mà cố gắng.
"Tâm tôi rất vững, cậu làm cái gì cũng vậy thôi, trừ khi..."
"Trừ khi cậu nhất thời mềm lòng thích tôi?"
"Ừ." Anh đứng bên cạnh cô, hướng cô nở một nụ cười, chỉ vì cô người duy nhất khiến anh cười.
"Cậu đã từng nghe ai đó nói rằng, cậu cười lên rất đẹp chưa?" Cô cảm giác mình đã mê đắm nụ cười đó.
"Chưa từng."
"À, vậy thì mắt những người đó nhất định có vấn đề rồi." Thường Nhạc thấy bất bình liền lên tiếng.
"Bởi vì những người kia đều chưa từng thấy qua." Anh lại có tâm tư vì cô mà giải thích.
Quan hệ của hai người vào lúc này dường như có sự thay đổi.
Anh rừng cho rằng Thường Nhạc đôi với thích anh chỉ là nhất thời bị mê hoặc, cô thích anh ở điểm gì cơ chứ? Bất quá chỉ là vì dung mạo có phần tạm được mà thôi. Nhưng cho đến thời điểm này anh mới phát hiện, sự tình hình như không phải như vậy, cô là thích anh vô điều kiện. Cho nên cô có thể vì anh mà thay đổi. Anh không biết nên làm thế nào để đáp lại tình cảm của cô, nên đành buông ra câu cự tuyệt, ai ngờ cô bé ngốc này đối với anh dường như lại thêm phần si mê.
Đêm nay Thường Nhạc tại khu vui chơi vô cùng vui vẻ.
Đến hơn mười một giờ đêm cô nơm nớp lo sợ nói với anh: "Chúng ta cùng ngồi vòng quay mặt trời có được không?" Cô muốn thử loại trò chơi mỹ lệ trong truyền thuyết kia.
Đến khi vòng quay bắt đầu di chuyển một chút, Thường Nhạc mới thật sự cảm thấy sợ hãi. Mặt Thường Nhạc trắng bạch ngồi đó dường như mắt hết sức sống.
"Tôi có chút sợ độ cao."
Anh chú ý tới việc tay cô gắt gao nắm vào thành ghế, chỉ là sợ một sao? Cái này phải gọi là đặc biệt sợ mới phải.
"Cậu ổn chứ?"
"Tôi... Còn ổn." Cô chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài mà đã sợ tới mức không nói thành lời.
Giây tiếp theo đôi mắt của cô liền bị một đôi tay ấm áp bịt kín lại, cô nói nhỏ với anh: "Chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé."
"Trò gì?" Thanh âm của anh rất ôn nhu, hoàn toàn có thể rời đi sự chú ý của Thường Nhạc.
"Cậu hỏi tôi đáp, tôi hỏi cậu đáp."
****
Đã tới gần nữa đêm mà yến hội vẫn còn chưa kết thúc, Thẩm Duyệt đứng cạnh cửa sổ hướng nhìn vòng quay mặt trời tại công viên chậm rãi lên cao. Cô lấy điện thoại chụp một tấm hình, thật không ngờ rằng có một đôi tình nhân đang ở cùng nhau.
****
Chờ đến khi Hà Tri Túc buông tay ra, bọn họ đã được nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Thường Nhạc cảm thấy sự khẩn trương trong lòng được tiêu tán đi không ít.
"Hà Tri Túc, cậu thật sự rất tốt." Thường Nhạc đứng trong bóng đêm hướng anh nói lời cảm ơn.
"Cậu có nên báo đáp một chút không?"
"Có thể."
"Tôi hy vọng trong lần thi tháng tiếp theo cậu có thể làm bài thật tốt." Anh nghiêm túc nói. Còn Thường Nhạc thì thật sự một đánh cho anh một trận, lôi thành tích của người khác ra để giễu cợt là rất không được nha.
Người kia còn cố tình hướng cô cười, dùng sắc đẹp mê hoặc chính là phạm quy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.