Cố Hiểu Noãn chưa bao giờ gặp qua bộ dạng Đường Dĩ Mạch chạy trối chết như lúc này, không khỏi cảm thấy buồn cười, trong nội tâm lại an ủi chính mình: nụ hôn đầu tiên không còn thì không còn đi, còn có thể như thế nào nữa, lại không thể đi tìm hắn đòi hôn môi trả lại. Không phải người xưa có nói qua sao, kỳ thật nụ hôn đầu tiên của mỗi người đều là hiến cho chính mình, bởi vì ngươi mỗi ngày đều dùng môi trên môi dưới của chính mình, hôm qua đại thúc chỉ là tạm thời dùng bờ môi của hắn thay thế môi của mình mà thôi, không có gì to tát lắm.
Nghĩ đến đây, tâm sự của Cố Hiểu Noãn liền tiêu tan .
Sau khi nghĩ thông suốt, Cố Hiểu Noãn liền cảm thấy mệt mỏi rã rời, ngáp dài một cái, xoa xoa đôi mắt sắp không mở ra được của chính mình, hôm qua quả thật là mệt a, nếu đại thúc đã cho mình nghỉ ngơi, thì mình nên nghỉ ngơi thật tốt đi, kiểu này không cần làm việc cũng có thể cầm tiền lương, ai mà không muốn?
Từ10h sáng đến 7h chiều, bất tri bất giác Cố Hiểu Noãn đã ngủ được chín giờ, bụng nhỏ cũng bắt đầu phát ra tiếng 'cô lỗ' kháng nghị, nhưng là cả người đều vô lực, cô một chút cũng không muốn rời giường.
Thẳng đến khi cô nghe được tiếng thanh âm "Răng rắc" cửa bị mở ra, mới ý thức được: xong đời, đại thúc tan tầm về nhà! Chính mình nếu không rời giường đi làm cơm thật sự sẽ bị mắng chết .
Cố Hiểu Noãn tuy rằng ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thoi-dong-tinh/1539512/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.