Trong Ngọc Thanh điện, Mạnh Kỳ cầm trong tay Tam Bảo Như Ý, bắt đầu giảng về sự huyền diệu của hỗn độn vô cực, giản thể hóa kết cấu của thời không. Đây đều là thành tựu thể ngộ hắn khổ tu nhiều năm, ngưng tụ thành hư ảo Đạo Quả, từng chữ như châu như ngọc, ngôn xuất pháp tùy, chỉ trong thời gian ngắn, xung quanh trở nên tối tăm, những ngọn kim đăng từ trong trống rỗng hiện ra, như thiên hoa bay loạn, khiến cảnh tượng đẹp như ảo mộng.
Các môn hạ Ngọc Hư tới nghe giảng đều có được cảm ngộ riêng, ai nấy nghe như si như say, đăm chiêu chìm đắm, cảnh giới càng cao, thì càng trầm mê.
Na Tra nhờ hỗn độn Thanh Liên tử dựng dục pháp thể và thiên phú bản thân mới thành được Tạo Hóa, cực giỏi về thần thông và chiến đấu, nhưng đối với lĩnh ngộ bản nguyên lại có thiếu khuyết. Quay qua nhìn Quảng Thành sư bá, Xích Tinh tử sư bá, thấy họ người mặt lộ mỉm cười, người vẻ mặt kích động, thì cảm thấy khó hiểu, tuy là mình cũng có được thu hoạch từ những lời giảng của chưởng giáo sư thúc, vô cùng muốn đi thử nghiệm, nhưng đâu có tới mức thất thố như thế?
Đúng lúc này, một ngọn kim đăng vừa vặn hạ xuống trước mặt Na Tra. Ánh đèn đung đưa, một đốm đèn yếu ớt nhưng phảng phất lại như ẩn chứa chí huyền chí diệu, ngưng thần nhìn kĩ, sẽ nhìn thấy trong đó có nhân và quả, thiện và ác, trước và sau, quá khứ và tương lai...... như tất cả mọi đạo lý của trời đất đều được tụ vào trong ngọn đèn này, càng muốn nhìn cho rõ ràng, thì càng cảm thấy sao mà quá nhiều, nhiều không kể xiết, tới cuối cùng, thậm chí còn xuất hiện ảo giác, một đốm sáng hóa thành vô số đốm sáng, nối thành một sợi dây, rồi nhiều sợi dây nối thành một mặt phẳng, các mặt phẳng xếp thành thế giới, sau đó xuyên qua thời gian, vừa diễn biến ngược về quá khứ vừa tiến tới về hướng tương lai, song càng về sau thì diễn biến càng phức tạp, không thể miêu tả nổi bằng ngôn từ, cuối cùng lại tụ vào thành một điểm, một đốm đèn, giống như nãy giờ chưa từng thay đổi......
Na Tra nhìn một hồi thì hoàn toàn chìm sâu vào nó, cảm thấy mọi cảnh giới Truyền Thuyết, Tạo Hóa, Bỉ Ngạn gì gì cũng đều nằm ở trong đó hết, nhìn chăm chú tới mức không hề chớp mắt lấy một cái, vì sợ bị bỏ lỡ một chi tiết nào đó, suy nghĩ trong đầu tự động vận chuyển, muốn phục hồi lại các diễn hóa.
Đột nhiên, kim đăng rơi xuống đất, lụi tắt tiêu tán, mọi huyền ảo mọi vi diệu ngưng bặt, Na Tra không nhịn được thò tay xuống định vớt lên, nhưng chỉ vớt được trống không, trong lòng nhất thời mất mát.
Y rùng mình, từ trong trạng thái mê muội hồi thần, ngạc nhiên vì bản thân mình vừa rồi thất thố:
“Chẳng lẽ ta cũng vừa trở nên đắm đuối giống mấy người Quảng Thành sư bá?”
Lúc này, Mạnh Kỳ đã ngừng giảng đạo, khẽ gật đầu nói:
“Tham nhiều không tốt, hôm nay giảng tới đây thôi.”
Không đợi mấy người Quảng Thành tử, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn kịp buông lời tiếc rẻ, hắn tiếp tục gọi:
“Từ Hàng sư tỷ!”
Từ Hàng? Quan Âm? Đám Quảng Thành tử giật mình, quay phắt qua nhìn Bất Tử Yêu Thần!
Bất Tử Yêu Thần đứng dậy, chắp tay hành lễ:
“Chưởng giáo Thiên Tôn có gì phân phó?”
Nó đã thừa nhận mình chính là Từ Hàng đạo nhân trước thời Phong Thần, là Quan Âm Bồ Tát lừng danh sau thời Phong Thần? Tề Hoàn công kinh hãi. Sau khi thoát khỏi Linh Sơn, vì sao không quay lại Tây phương Cực Lạc thế giới, mà lại trốn tránh ở Thiên Trụ sơn?
Mạnh Kỳ ấm áp hỏi:
“Kỷ nguyên sắp kết thúc, tận thế tiến tới, chúng sinh có khổ, như rơi vào Cửu U, Từ Hàng sư tỷ có còn nhớ lời nguyện cứu khổ cứu nạn ngày xưa chăng?”
Bất Tử Yêu Thần trầm mặc một chút, trang trọng nói: “Tâm nguyện này, lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng.”
Mạnh Kỳ gật đầu:
“Vậy thì hạ giới cứu khổ cứu nạn đi.”
Hắn chỉ tay một cái, trên thân Bất Tử Yêu Thần hắc vụ bay ra, tử ý dày đặc, ma khí cuồn cuộn, chúng mạnh mẽ đối kháng, gần như tụ ra những đạo văn thành hình, nhưng rồi cũng phải tan rã, trở về với ban sơ ‘vô’.
Hắc vụ vừa mất, thân thể Bất Tử Yêu Thần tỏa ra kim quang rực rỡ, xung quanh vang lên tiếng tụng kinh, tiếng cầu nguyện, tiếng tán tụng, khiến cả Ngọc Thanh điện chìm trong bầu không khí thanh tịnh từ bi.
Kim quang thu lại, Bất Tử Yêu Thần đã lại trở về hình dạng bạch y đại sĩ, cảm kích cung kính hành lễ:
“Lĩnh pháp chỉ của chưởng giáo Thiên Tôn.”
Bà gật đầu chào các sư huynh đệ Quảng Thành tử, rồi xoay người đi ra Ngọc Thanh điện, rời khỏi Ngọc Hư cung, hóa thành một đạo thanh quang, bay thẳng xuống hạ giới.
Quảng Thành tử nhìn theo bóng Quan Âm, khe khẽ thở dài: “Nhiều năm nay, muội ấy thực không dễ dàng a......”
............
Lĩnh pháp chỉ, rời khỏi Côn Luân giới, Từ Hàng đạo nhân nhìn xuống đại thiên khí tượng, hơi trầm ngâm rồi hàng lâm xuống Thủy Nguyệt am đàn tràng bên trong Phật quốc dưới đất.
-- sau khi Đại Chu hủy diệt, là Cực Lạc tịnh thổ Đại Bồ Tát truyền thừa, Thủy Nguyệt am đương nhiên bị dung nhập vào Phật quốc dưới đất.
Trong Thủy Nguyệt am, am chủ Từ Chân ngồi đối mặt với bức thần tượng Đại Từ Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát màu vàng, nhắm mắt gõ mõ. Bà theo tâm nguyện của các đời am chủ, cuối cùng mấy năm trước cũng đã chứng đạo Pháp Thân.
Đốc đốc đốc, bên tai Từ Chân bổng nghe thấy tiếng niệm kinh thiện xướng, mũi ngửi thấy mùi hương tươi mát thanh thần.
Lập tức mở mắt nhìn qua, thấy Dương Chi Ngọc Tịnh bình đặt ở trước tượng Bồ Tát tỏa ra hào quang nhu hòa, từ trong bình mọc ra một cành dương liễu xanh mướt, siêu nhiên.
Những đốm sáng vàng lưu ly từ trên không trung rơi xuống, bức tượng Đại Từ Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát không còn nét khô khan và tĩnh mịch, mà toả sáng sinh cơ, sắc màu trở nên sáng sủa, pho tượng mở mắt, thương hại mà từ bi.
Am chủ Từ Chân đương nhiên hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, lập tức chắp tay, niệm:
“Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quan Tự Tại Bồ Tát, đệ tử cung nghênh tổ sư hàng lâm.”
Từ Hàng đạo nhân trang nghiêm mở miệng:
“Mạt kiếp thế gian, phàm những người mang tâm từ bi, đều phải hành tẩu thế gian.”
Từ Hàng vừa sai Từ Chân triệu tập đệ tử Thủy Nguyệt am, vừa dùng thân pháp hiển hóa ở vùng ranh giới Phật quốc dưới đất và Chân Không gia hương, để thể nghiệm và quan sát chúng sinh khổ, chứng thực đạo của bản thân.
............
Ranh giới Phật quốc dưới đất, khắp nơi đều thấy chùa phật, những ruộng hoa màu tự hành sinh trưởng, mùa nào cũng có thu hoạch, bách tính an cư lạc nghiệp, ai cũng đầy ý cười, mỗi người đều đọc kinh Phật, người người hoài từ bi, lúc nào cũng cần cù tu luyện, quả thực là một cảnh tượng tịnh thổ nhân gian, làm gì có nét cực khổ nào đâu?
Từ Hàng đạo nhân ứng tụng niệm Quan Âm Bồ Tát hiển hóa thành Bỉ Khâu Ni thanh tú mặc bào đen, tay nâng bình bát, gõ cửa một căn nhà.
Cửa nhà mở ra, chủ nhân là một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi, nét mặt đầy hiền hòa, vui vẻ hỏi:
“Sư thái là tới hoá duyên?”
“Làm phiền cư sĩ.” Quan Âm biến thành Bỉ Khâu Ni cảm kích.
Nam tử nhận bình bát, xoay người vào trong, lấy đầy chén cơm chay, suốt đường đi không ngừng niệm phật, không hề có chút vẻ nào là làm cho có.
Quan Âm nhận bình bát, mỉm cười mở miệng: “Cư sĩ niệm Phật thật là thành kính.”
“Quá khen quá khen.” nam tử trung niên cười khiêm tốn, “Nếu ta được giống như lời sư thái, thì đã sớm nhìn thấy Di Lặc Phật Tổ, đạt được quả vị, hưởng thụ cực lạc, không cần phải lo lắng sinh lão bệnh tử nữa.”
“Thành kính niệm phật mà cũng được hưởng cực lạc, thành tựu quả vị sao?” Quan Âm biến thành Bỉ Khâu Ni khẽ nhíu mày, “Vậy làm sao ngươi nhìn thấy Như Lai trong lòng mình, cầu được bản tính tự tại, hay là ở đây lấy Di Lặc Phật Tổ thay cho Như Lai của mình?”
Nam tử trung niên ngơ ngác lắc đầu: “Ta không hiểu, Như Lai trong lòng là cái gì, chỉ biết thành kính niệm Phật mà thôi.”
Quan Âm chăm chú nhìn ông ta, sau đó xoay người rời đi.
......
Bà lại chuyển sang một thân phận khác, cũng là một người dân thường, đi tới Chân Không gia hương, xem sự giống và khác của nơi này so với Phật quốc dưới đất. Dân chúng nơi này cũng không lo ăn mặc, người người đều an nhạc yên tĩnh, chỉ là phân chia cấp bậc rất rõ ràng, và chỉ thành kính thờ phụng Vô Sinh lão mẫu.
Quan Âm lại hóa thành một thương nhân, đi vào khách sạn, tìm cớ tán chuyện với chưởng quầy.
Chưởng quầy là một nam tử mặt mũi hiền lành, đầy vẻ nhân ái và khiêm tốn, chừng hơn ba mươi tuổi, người trắng trắng mập mạp, nói năng lịch sự tao nhã, hiểu biết rất phong phú, nhưng nói tới bất cứ đề tài nào cũng đều liên kết tới việc khen Vô Thượng Lão Mẫu cứu thế.
“Lão mẫu thương hại chúng sinh, không muốn chúng ta trong tận thế vạn kiếp bất phục, nên mới cố ý hàng lâm, cứu độ thế nhân, hóa phàm trần thành Chân Không gia hương, sau này dù cho trời đất có sụp, thì cũng có thể ở trong gia hương trường tồn bất diệt......” Chưởng quầy thao thao bất tuyệt nói.
Quan Âm trầm ngâm một hồi rồi hỏi: “Cũng cứu độ cả những người ở phía bắc luôn không?”
Đôi mắt chưởng quầy lập tức chuyển sang hung ác, gằn giọng căm hận:
“Vì bọn chúng thờ phụng tà ma ác thần, tội nghiệt chất chồng, trời đất mới xuất hiện tận thế, bọn chúng phải lấy cái chết để bồi thường!”
Sự hiền lành, nhân ái khiêm tốn chỉ trong nháy mắt đã hóa thành dữ tợn, hung ác.
Quan Âm im lặng nghe, thầm thở dài.
Bản tôn của Quan Âm đang ngồi trong đại điện của Thủy Nguyệt am đột nhiên cảm nhận được khí cơ đất trời thay đổi, nhìn thấy mấy người Đại Thế Chí Bồ Tát, Vị Lai Tinh Túc phật thi nhau hàng lâm xuống vùng ranh giới Phật quốc dưới đất và Chân Không gia hương.
“Phật quốc dưới đất và Chân Không gia hương hơn trăm năm chung sống an bình đã đi tới chỗ cuối rồi sao?” Từ Hàng đạo nhân khẽ than.
Sau khi Kim Mẫu quay lưng với minh hữu, chưởng giáo Thiên Tôn đăng lâm Bỉ Ngạn, sự bình thản sống chung này đã trở nên mỏng manh còn hơn tờ giấy mỏng, bất cứ khi nào chấm dứt cũng là chuyện không có gì để ngạc nhiên!
Ở một nơi nào đó của Chân Không gia hương, một Phật Đà màu trắng thuần lạnh lùng nhìn một màn này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]