Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Tiểu Băng

Thịch, thịch, thịch, trái tim của Hà Mộ vô thức đập theo nhịp hít thở của vật kia, hắn không sao kiểm soát nó lại được, đầu óc dần trở nên nặng đi, đầu váng mắt hoa cả người mệt mỏi.

Mà đó là hắn đang được kiếm quang ngũ sắc của Ly Tiên kiếm bảo vệ đó!

Hà Mộ bỗng nghe thấy hai âm thanh của tâm thần mình chấn động, một tiếng như tiếng rống, mênh mang bàng bạc, uy áp chúng sinh, một tiếng cao vút thánh thót như tiếng trời, vô cùng dễ nghe.

Long khiếu phượng ngâm, xung quanh như nổi lên gió xoáy, quét tan sự ảnh hưởng quỷ dị của vật trước mắt - Cửu Ly và Ngao Tần thấy tình hình không ổn, lập tức dùng Ngũ Đức Càn Khôn phiến và thanh tiên kiếm băng phách bắn ra thần âm đặc hữu của chủng tộc mình!

Hà Mộ nhờ hai âm thanh này mà thần trí từ trong mê muội tỉnh lại. Hắn cau mày:

“Vật đó đã vượt qua cấp độ yêu vương, chúng ta e là không đủ sức. Nếu cố cưỡng ép xông tới, chỉ sợ táng mạng mà thôi, hay bằng tạm thời thối lui, các ngươi báo về cho trưởng bối của mình xin họ quyết định.”

Đây rốt cuộc là cơ duyên, hay là nguy hiểm?

Hà Mộ vốn tính tình cẩn thận, biết mình không nên lỗ mãng mạo hiểm.

Đám Cửu Ly mặt mày cổ quái nhìn nhau. Cửu Ly quay đầu nhìn Hà Mộ, cười ngượng ngùng: “Nguyệt Lạc tiên sinh, ngươi cứ yên tâm, thu hoạch nãy giờ ngươi đương nhiên sẽ được chia một phần, tí nữa nếu đồ vẫn còn thừa, cũng sẽ ưu tiên suy xét cho ngươi.”

“Có ý gì?” Hà Mộ cảm thấy có gì đó không đúng.

Cửu Ly nghiêm chỉnh: “Nhìn thấy vật này, là chúng ta hiểu nhiệm vụ lần này của chúng ta đã hoàn thành viên mãn, chuyện tiếp theo chúng ta không thể nhúng tay vào.”

Hà Mộ chợt nghĩ ra, ngần ngừ: “Ý ngươi là......”

Cửu Ly không đợi hắn nói xong đã khẽ gật đầu: “Chúng ta đều đã chuẩn bị để lập tế đài thỉnh thần hàng lâm, bây giờ chúng ta sẽ luyện chế dụng cụ. Dù ở trong mảnh vỡ Thái Cổ Tiên Giới này, chỉ cần cấm pháp ngăn cách không cản nổi, chúng ta đều sẽ có thể triệu hoán một phần sức mạnh của trưởng bối trong nhà hàng lâm đến đây, cách không ra tay, phá hủy nguy hiểm trước mắt, mở nó ra.”

Cô nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Đương nhiên ra tay như vậy sẽ khiến kẻ có tâm chú ý tới, sẽ dẫn tới các loại biến số phiền toái, cho nên chỉ đến khi cuối cùng mới dùng. Lúc đó dù kẻ có tâm có nhận ra được, lần mò tìm được đến nơi này, thì ra tay cũng không còn kịp nữa. Chúng ta vốn không định cố tình giấu diếm ngươi đâu, mà chỉ là chưa tới lúc cần thiết mà thôi.”

Ồ, hay thật.

Mình mới nghĩ các tiểu thánh Yêu Thần không có khả năng hoàn toàn kí thác chuyện quan trọng thế này cho đám hậu duệ tiểu bối, chẳng lẽ không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thì ra là vậy!

Hà Mộ cười khổ cảm thán: “Nếu được tiểu thánh Yêu Thần mở thứ đó ra, ta nhất định có hi vọng có được lợi ích rất lớn, lại còn được chia phần vật phẩm nãy giờ nữa. Tại hạ còn có thể có ý kiến gì!”

Cửu Ly vốn định nói thêm vài lời an ủi, nhưng lời ra miệng lại không sao thốt được thành lời, chỉ buột ra được một tiếng thở dài. Cô lấy ra một cái tế đàn năm màu lưu chuyển, lại lấy ra những vật phẩm bố trí xếp vào vị trí, cuối cùng cắm Ngũ Đức Càn Khôn phiến vào chỗ hạch tâm, cả quá trình lắp ráp chỉ mấy có mấy hơi thở mà thôi.

Cùng lúc đó, Ngao Tần, Cổ Việt, Kim Lân tiên tử cũng dùng kiếm băng, song hoàn màu xanh đồng, roi dài màu vàng làm vật dẫn, bố trí pháp đàn “Thỉnh thần hàng lâm”.

Hà Mộ lạnh nhạt lùi ra sau một quãng. Khí tức ngụy trang của hắn không thể gạt được Truyền Thuyết đại năng nếu họ chuyên chú xem kỹ, cần phải né đi.

Đương nhiên, đối phương chỉ là hàng lâm một phần sức mạnh mà thôi, không phải bản thể giá lâm, khả năng khám phá ra hắn không cao, chỉ là cẩn thận vẫn là hơn hết.

Cửu Ly trở nên trang trọng, bước lên tế đài năm màu, hai ngón tay dựng song song thành kiếm, điểm lên Ngũ Đức Càn Khôn phiến.

Năm màu cùng sáng bừng lên, dọc theo tế đàn xoay quanh hướng lên trên, cuối cùng tụ thành một khối, ngưng tụ thành một cánh cửa đầy hoa văn huyền ảo.

Bang!

Cánh cửa mở tung ra, lộ ra bên trong là một ngón tay như huyễn như thật, quang mang xung quanh tụ lại, hóa ra một cái bảo tháp hoàng kim ba mươi ba tầng, trấn áp vật đang không ngừng phình ra co vào kia.

Vô thanh vô tức, những dòng chảy mây trắng như những mạch máu bên ngoài vật đó thi nhau tan rã, sau đó tan thành mây khói.

Bên kia, đám mây trên đầu Ngao Tần tạo thành một vùng trắng xóa, nó xoay tròn vỡ ra, hiển hóa ra một cái miệng khổng lồ với những cái râu rồng, phun ra một dòng khí do băng tinh tụ thành, nơi nó đi qua, vạn vật kết thành băng, đất trời trở thành một vùng thuần trắng trong vắt, đẹp như mộng ảo, lạnh băng, thanh quang không ngừng lượn lờ quanh vật kia cũng bị cô đọng thành băng.

Cuồng phong xung quanh Cổ Việt gào thét, huyễn hóa ra một bộ xương khô trắng toát bốc lửa đỏ, lửa nhờ gió thổi, phồng to ra, khí thế quét ngang đất trời quét về phía vật kia. Biển xanh thẳm dưới chân Kim Lân tiên tử sôi trào, một vật to tướng màu vàng kim bay ra, theo sát lửa đỏ bắn về phía trước.

Hai phe kết hợp, đánh tan thanh quang đã bị kết thành băng, nước mưa rào rào rơi xuống.

Vật giống núi kia chỉ chống đỡ được mấy sát na liền sụp đổ.

Ầm!

Từng đạo thanh quang từ trong phun ra, những tầng mây khói khuếch tán ra ngoài, cả ‘ngọn núi’ như quả trứng bị đập vỡ, nhanh chóng hiện ra vật ở bên trong.

Đó là một khối máu do nhiều giọt máu phân biệt rất rõ ràng nối kết lại với nhau, cổ xưa mà tang thương, trong màu máu đỏ có màu u ám, như phản chiếu hư không trong đó, chỉ riêng sự tồn tại của chúng đã khiến Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung bảo tháp, băng phách thần tức, xương khô bạch diễm và trảm tiên kim lân đang ào ào nhào tới trấn áp đều bị khựng lại, như bị rơi vào trong đầm lầy, không tiếp tục xông tới được nữa.

Những giọt máu vốn đang thong thả dung hợp bị sự can thiệp của ngoại lực làm nó gián đoạn, không dung hợp được nữa, trở về hình ảnh ban đầu là một quả cầu đỏ máu trơn bóng, hoàn mỹ, lơ lửng giữa không trung, có vẻ lúc nào cũng có thể tan ra!

Cửu Đầu trùng xem ra là muốn dùng những giọt máu cổ xưa này để nuôi dưỡng cái gì đó, nên sau khi y vẫn lạc ở Linh sơn, sau đó không còn được tiếp tục hỗ trợ, khiến đã trải qua vạn cổ mà chúng vẫn không làm sao hoàn toàn dung hợp được...... Hà Mộ lảo đảo, đã có chút đoán ra lý do của tình hình hiện thời và bố trí của Thượng Cổ Yêu Thần Cửu Phượng.

Truyền Thuyết đại năng rất mạnh, chỉ trong tích tắc, Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung bảo tháp và băng phách thần tức đã thoát ra khỏi trói buộc, đang định nhào tới chộp lấy khối máu. Đám Cửu Ly, Ngao Tần đều mặt mày vui vẻ.

Đã sắp đại công cáo thành, mà vẫn chưa có biến số nào hết!

Đúng lúc này, Thái Cổ Tiên Giới bỗng nhiên tối sầm lại, Hoàng Kim bảo tháp đột ngột bị dừng lại, sau đó tan rã!

Băng phách thần tức, xương khô bạch diễm và trảm tiên kim lân cũng mất đi thực chất, trở lại thành hư ảnh, rồi cùng dần tiêu tán.

“Sao thế?”

Cả đám trợn tròn mắt ngạc nhiên.

...............

Trong Huyễn Tưởng thiên, Ngũ Đức Phượng Hoàng Huy Quang mở bừng mắt, sợ hãi bật thốt:

“Liên hệ đã bị cắt đứt......”

Mối liên hệ giữa nó với tế đàn thỉnh thần hàng lâm đã bị cắt đứt!

Nó không thể cách không hàng lâm sức mạnh tới đó được nữa!

Sâu trong một ngọn núi trên một tinh cầu do băng phách ngưng tụ thành, tiếng rồng ngâm vang vọng tinh không, phẫn nộ gầm vang:

“Ai ngăn cách liên hệ?”

............

Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ mắt vẫn khép hờ, nhưng trong mắt như có thần quang hai màu đen trắng bắn ra!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.